Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1484: Quan sát ngon lành

Chương 1484: Quan sát ngon lành

Rầm rầm!!

Trong lúc hỗn loạn bỗng có một dòng sông màu đen hiển hoá ra, trong đó có xương khô, oan hồn chìm nổi, như đã có ức vạn sinh linh táng diệt trong đó.

Ngàn vạn đạo kiếm quang cùng nhau kết hợp, mang trong mình một sức mạnh táng sinh vô cùng đáng sợ, muốn đối kháng với Cố Trường Ca.

Nhưng Cố Trường Ca chỉ chưởng một chưởng ra, như có Chư Thiên Tinh Đấu ngưng kết, toàn bộ vũ trụ như đang phát triển trong lòng bàn tay hắn vậy.

Oanh!!

Một chưởng rơi xuống tựa như trời long đất lở, tất cả trật tự đều hoá thành bột mịn.

Hư không mơ hồ.

Tờ giấy vàng này cũng cảm giác được có gì đó không đúng, biết rằng bản thân không phải đối thủ của Cố Trường Ca, nên hoá thành một đạo kim sắc thần quang, muốn bỏ chạy.

"Muốn trốn sao?"

Thần sắc của Cố Trường Ca không thay đổi, tiếp tục chưởng một chưởng khác xuống, hư không bốn phía như ngưng trệ lại, sụp đổ ra một khe nứt cực lớn.

Cho dù các giáo chủ của đại giáo cũng cảm thấy giật mình, nghĩ rằng dù là bản thân cũng khó mà tránh thoát được.

Ông!!

Trang giấy vàng bộc phá ra một vòng quang hoa chối mắt, muốn chống đỡ một chưởng này, nhưng dưới áp chế của thực lực tuyệt đối, dù nó có linh tính cũng không thể thay đổi được.

Sau khi phát hiện bản thân không thể trốn được, nó phát ra một tiếng rên rỉ không cam lòng, sau đó bị Cố Trường Ca cầm trong tay.

Tất cả mọi người sau khi thấy một màn này thì câm như hến.

Trang giấy này khi nãy còn khiến cho tất cả mọi người đau đầu không thôi, giờ đây lại bị Cố Trường Ca hàng phục một cách dễ dàng.

Thực lực kinh khủng như thế thực khiến bọn hắn sỡ hãi vô cùng, một vài tuổi trẻ chí tôn cũng im như hến.

"Nếu không thể sử dụng thì để thần trí của ngươi lại có tác dụng gì?"

Cố Trường Ca nói, khí tức đáng sợ đan xen trên lòng bàn tay, trong ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, hắn xoá đi thần trí của tờ giấy này.

Đám ngươi Ngưu Điền, An Hi sau khi thấy một màn này thì sợ hãi vô cùng, khuôn mặt trắng bệch.

Rất nhiều giáo chủ, tồn tại từ thế hệ trước không nghĩ rằng ngay cả thần trí của Kiếm Quyết mà hắn cũng không tha.

Quả quyết cùng tàn nhẫn như thế, khiến cho tất cả đều rùng mình kinh sợ.

"Ngươi xoá thần trí của nó làm gì?"

Thấy một màn như thế làm Cố Tiên Nhi đau lòng một tý.

Dù sao đây là một bộ Kiếm Quyết chí cao, lỡ như vì Cố Trường Ca mà hỏng, vậy chẳng phải nàng sẽ lỗ lớn sao?

"Đương nhiên là vì nó không nghe lời, vậy giữ nó còn có tác dụng gì."

Cố Trường Ca giải thích, nhưng không có ý định trả trang giấy lại cho Cố Tiên Nhi.

Hắn thấy được trong đây đích thật có ẩn chứa một bộ Kiếm Quyết chí cao.

Không phải hắn muốn cướp đồ của Cố Tiên Nhi, mà vì hắn hơi hứng thú với lai lịch của bộ Kiếm Quyết này.

Nhìn ra ý đồ của Cố Trường Ca, Cố Tiên Nhi phồng má, quay sang chỗ khác.

"Ngươi đừng chiếm thứ này thành của mình."

Nàng cảm thấy nếu thứ này rơi vào tay Cố Trường Ca thì trong thời gian ngắn hắn sẽ không trả lại.

Việc này khiến nàng hơi khó chịu.

"Nha đầu nhà ngươi, có bao giờ ta lấy đồ của ngươi đâu."

Thấy bộ dạng cảnh giác vô cùng của nàng thì Cố Trường Ca muốn búng trán nàng một cái.

"Nhà ngươi luôn luôn muốn chiếm tiện nghi của ta...."

"Ngươi hảo tâm như thế sao? Nhớ trả lại đồ cho ta sớm sớm."

Cố Tiên Nhi hừ nhẹ, trừng mắt một cái sau đó né bàn tay của hắn.

Đúng lúc này bên ngoài Đổ Thạch Phường cũng có một vài đạo thần hồng buông xuống.

Những người vừa tới ai nấy đều vô cùng cổ lão cùng tang thương, râu tóc thì trắng noãn, thân ảnh còng xuống, một người trong đó còn chống gậy, nhưng tất cả đều có một điểm chung là nhìn vào đây với ánh mắt khiếp sợ.

"Thúc tổ...."

An Hi thấy có người đến thì vẻ sợ hãi cũng giảm bớt phần nào, nhưng bi thương thì vẫn khó nén.

Đây là một vị lão tổ của bộ lạc bọn hắn, tu vi đã đạt đến cấp độ kẻ thành đạo nhiều năm về trước.

Trong khoảng thời gian này vì việc công phạt Bát Hoang thập vực mà xuất thế, sau đó cùng nàng đến Côn Ô Thành.

"Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"

Kẻ thành đạo của bộ lạc này thấy không ổn, nhất là khi thấy An Hi cả người đầy máu me thì càng chắc chắn điều đó.

Ánh mắt của hắn đảo qua đám người trong Đổ Thạch Phường, nhưng thứ hắn nhận lại chỉ là những cái nhìn đầy hứng thú, không có bất kỳ ai có vẻ tôn kính đối với kẻ thành đạo cả.

Không ít thế lực có xung đột với Ẩn thế bộ lạc nhà hắn lúc này còn lộ ra vẻ hả hê.

"Chẳng lẽ là ngươi đã gây hoạ?"

Thần sắc hắn trầm xuống, bản thân hắn cũng là một con cáo già, khi nhìn thấy Cố Trường Ca đứng cách đó không xa là đã đoán được thứ gì rồi.

Cho nên hắn liền quát thẳng vào An Hi, lộ vẻ nghiêm khắc.

Nhưng không chờ đợi An Hi trả lời thì hắn đã quay sang Cố Trường Ca để chào hỏi, "Lão hủ An Vương Sơn, bái kiến Trường Ca thiếu chủ."

Thân là kẻ thành đạo của bộ lạc, thân phận cực kỳ tôn quý, ở ngày thường luôn cao cao tại thượng, tất cả mọi người đều tôn quý.

Nhưng trước mặt Cố Trường Ca thì hắn không dám khinh thường.

"Hình như ở Bát Hoang thập vực ta có gặp ngươi ở đâu đó rồi thì phải?" Cố Trường Ca đánh giá hắn với cái nhìn đầy hứng thú.

"Không nghĩ rằng Trường Ca thiếu chủ còn nhận ra lão hủ."

Thần sắc của An Vương Sơn nghiêm lại, "Khi đó tại trước Giới Vô Uyên, lão hủ đã may mắn được kề vai chiến đấu cùng Trường Ca thiếu chủ."

Cũng chính vì thế hắn mới biết được Cố Trường Ca đáng sợ như thế nào.

Sau khi An Hi đắc tội hắn thì đừng nghĩ đến việc trả thù làm gì, cứ nhận sai một cách ngoan ngoãn sau đó thỉnh cầu sự tha thứ là được.

Thấy một màn như thế thì những tồn tại cổ lão còn lại vừa chạy đến cũng thấy hứng thú hơn.

Bọn hắn cũng đã đoán được khi nãy xảy ra chuyện gì rồi, nhưng chuyện lớn cũng có ảnh hưởng gì tới bọn hắn đâu, nên vẫn cứ quan sát ngon lành.

Hết chương 1484.
Bạn cần đăng nhập để bình luận