Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1885: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau

Chương 1885: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau

"Đại nhân, chúng ta có cần ở lại đây chờ ngài không?"

Thân ảnh của Kim Vân rơi xuống đỉnh núi, hắn cất bước đi trong vùng bình nguyên rộng lớn này. Bóng cây bốn phía trùng trùng điệp điệp, cực kỳ cổ lão xanh tươi.

Vài tên cường giả phía sau hắn không nhịn được mở miệng hỏi, không định tiếp tục thâm nhập vào sâu trong đó theo Kim Vân.

Ở vùng đất cơ duyên như thế này, thân là tùy tùng, tốt nhất bọn hắn nên canh giữ ở bên ngoài để đề phòng những người khác xâm nhập.

Nghe thế, Kim Vân gật đầu đáp: "Vậy các ngươi ở lại đây đi, ta vào đó lấy đồ rồi sẽ ra ngay."

Hắn rất tự tin về thực lực bản thân, không cảm thấy ở đây có nguy hiểm gì.

Huống chỉ trong toàn bộ động phủ này, hắn cũng là người thứ nhất phát hiện chỗ dị thường ở đây.

Ngay sau đó, thân ảnh của Kim Vân đã biến mất ở phía trước, hắn bước vào chỗ sâu trong thung lũng.

Hắn nhìn ra được vào rất lâu về trước, chỗ này từng là một dãy cung điện, hiện giờ còn có không ít di chỉ hoang tàn.

Tường đổ, cây già, tháp vỡ, tràn ngập không khí tuế nguyệt tang thương, còn có thể thấy được trên vài cột trụ sụp đổ ở xung quanh quảng trường có điêu khắc phù văn quái dị.

Dây leo chằng chịt bò khắp trên cột trụ và bức tường bốn phía, còn có một số gạch ngói rải rác ở các nơi.

Kim Vân nhanh chóng xác định được nơi đan khí tỏa ra dựa vào Hoàng Kim Thần Đồng của mình, hắn đi về phía một tòa cung điện sụp đổ.

Hắn cảm giác đó là một đan thất, có lẽ là nơi mà chủ nhân cũ của tòa động phủ này luyện đan.

"Những tùy tùng của Kim Vân đều ở đây."

"Xem ra hắn đã thật sự đi vào trong đó, đúng là tự chọn một chỗ táng thân thích hợp cho bản thân mà."

Ở nơi cách Kim Vân không xa, một thân ảnh mờ nhạt như dung hợp với thiên địa đang từ từ đi đến. Tất cả tu sĩ đang phụ trách chờ đợi cách đó không xa đều không phát hiện dấu vết và tung tích của hắn.

Đạo tử của Đạo Tiên Minh là Lam Dật Phi đi đến, sắc mặt lạnh nhạt bình thản, vậy mà giờ đây hắn lại như tử thần gặt hái sinh mệnh của người khác.

Hắn xác định được dấu vết của Kim Vân bởi vì từ lúc mới bắt đầu, hắn đã để lại ký hiệu của mình trên người Kim Vân.

Tuy Kim Vân là cổ đại quái thai nhưng trong mắt hắn, Kim Vân chỉ là một con mồi mà thôi.

May thay người mà Kim Vân đối mặt không phải Cố Trường Ca, bằng không hắn sẽ còn tuyệt vọng hơn nữa.

Ôm ý nghĩ như vậy, tốc độ của Lam Dật Phi không nhanh không chậm, trực tiếp đi về phía di chỉ đằng trước, định lấy bản nguyên của Kim Vân ở đó.

Hắn hiểu kế hoạch của Cố Trường Ca, bây giờ gần như tất cả đạo thống trên thượng giới đều đang nhắm vào Cố Trường Ca, vu hãm hắn là người thừa kế Ma Công chân chính.

Thân là người biết được chân tướng, kỳ thực Lam Dật Phi cũng không còn gì để nói trước chuyện này, không biết rốt cuộc là vì chó ngáp phải ruồi hay là cõi minh minh tự có thiên ý mà hết thảy mọi chuyện ở đây lại có vẻ trùng hợp như thế.

Đương nhiên chắc chắn Cố Trường Ca sẽ không thừa nhận chuyện này.

Cho nên Cố Trường Ca mới sai khiến hắn đến đây để lấy bản nguyên của những tuổi trẻ Chí Tôn kia, tạo nên một loại cục diện người thừa kế Ma Công chủ động hiện thân khiêu khích các đạo thống.

Dù sao lúc này Cố Trường Ca còn ở trong Tuyệt m Thiên tìm phương pháp phá cục thay cho ngàn vạn sinh linh.

Ở một chỗ khác lại có tuổi trẻ Chí Tôn bị người thừa kế Ma Công hạ độc thủ, nếu vậy chẳng phải tin đồn Cố Trường Ca là người thừa kế Ma Công sẽ chưa đánh đã bại ư?

"Mưu tính hết thảy không để lộ sơ hở nào, nắm giữ toàn bộ trong tay, tất cả mọi người đều biến thành quân cờ của hắn. Quả thực không rét mà run."

Lam Dật Phi khẽ gật đầu một cái, ánh mắt bình thản. Hắn đã cảm nhận được khí tức của Kim Vân nên nhanh chóng tiếp cận, định động thủ giải quyết hết thảy ở đây.

"Tại sao lại cảm giác như bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng?"

Lúc này, ngay cả Lam Dật Phi cũng hoàn toàn không chú ý tới.

Ở hướng khác trong mảnh di chỉ này, một thiếu nữ thanh lãnh như tiên đang nhìn thân ảnh của hắn với vẻ hơi ngạc nhiên, tựa hồ không ngờ được ngoài mình ra còn có người khác đến nơi này.

Thân hình của thiếu nữ mảnh khảnh, người mặc quảng tụ lưu tiên quần, khuôn mặt trắng muốt mềm mại, ngũ quan tuyệt mỹ xiêu lòng người, ánh mắt thanh lãnh cao ngạo, có một loại hàn ý người lạ chớ tới gần lượn lờ quanh thân.

Mặc dù còn chưa hoàn toàn nảy nở nhưng nàng đã có phong thái hại nước hại dân.

"Tiên Nhi ngốc, rõ ràng gia hỏa này có ý đồ bất chính với tên vừa mới đi vào kia."

Đại Hồng Điểu trên vai thiếu nữ liếc xéo nàng một cái, giọng nói nữ đồng non nớt phát ra từ miệng, ngữ khí rất coi thường.

"Tại sao ta lại cảm thấy đã từng gặp kẻ trước mắt này rồi, là chuyện khi nào nhỉ?"

Thiếu nữ này chính là Cố Tiên Nhi. Sau khi rời khỏi Đào thôn, nàng đã bị Đại Hồng Điểu xúi giục đến đây.

Nàng chau mày lại, ẩn mình trong bóng tối không phát ra động tĩnh nào. Nàng cảm thấy Lam Dật Phi rất quen mắt, hình như từng nhìn thấy ở nơi nào đó.

Nhưng mà trong phút chốc nàng không nhớ ra nổi, chỉ đành tạm gác lại nghi hoặc này, lặng lẽ bám theo sau.

Thật ra nàng đã tới đây một thời gian rất lâu, thậm chí còn trước lúc Kim Vân tới một chút.

Nhưng mà nàng vừa mới tới chưa lâu thì Kim Vân đã chạy tới, Cố Tiên Nhi vô thức tìm một chỗ trốn, định yên lặng theo dõi tình huống.

Hết chương 1885.
Bạn cần đăng nhập để bình luận