Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 952: Cơ Nghiêu Tinh cơ trí

Chương 952: Cơ Nghiêu Tinh cơ trí

“Dừng tay!”

Thời khắc mấu chốt, Cơ Sơ Nguyệt đã cắn răng, ra tay.

Cây sáo màu xanh từ trong tay bay ra, hóa thành ánh sáng mờ nhạt giống như mây mù, ngăn trước mặt Giang Thần, đỡ một đòn tấn công của Trần Ngưng Nhi thay hắn.

Dù vậy, sắc mặt của Giang Thần cũng biến đổi, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, suýt ngã xuống đất.

“Hay lắm, không ngờ Cơ Sơ Nguyệt ngươi cũng to gan thật đấy, con kiến này mở miệng xúc phạm Trường Ca thiếu chủ, ngươi lại dám bảo vệ hắn. Ta thấy ngươi có vẻ định đối đầu với Trường Ca thiếu chủ đấy.”

Trần Ngưng Nhi cười lạnh nói.

“Ta.” Sắc mặt Cơ Sơ Nguyệt tái nhợt, muốn giải thích nhưng lúc này lại không dám đáp lại, dựa vào tình trạng của gia tộc phía sau nàng, tuyệt đối không dám đối đầu với Cố Trường Ca.

Nhất là loại chuyện ngoài lề này.

Nhưng nàng cũng không thể nhìn Giang Thần bị giết mà không ra tay, thấy chết mà không cứu được.

Chuyện này nàng không làm được.

Ầm ầm ầm!

Nhưng đúng lúc này, mọi người đột nhiên nghe thấy thanh thế khủng bố truyền đến từ trong Tử Sơn.

Giống như thủy triều, nhưng cũng giống như tảng đá lớn vạn cân lăn xuống, không ngừng lăn xuống.

Mọi người nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt kinh hoàng.

Chỉ thấy dãy núi Tử Sơn mờ ảo, đột nhiên như sống lại.

Giữa mỗi khối núi đá, bắt đầu phun ra làn sương mù màu tím dày đặc, lập tức che phủ xung quanh.

Sự thay đổi kỳ lạ này khiến tất cả mọi người kinh sợ, ngay cả đám Trần Ngưng Nhi cũng nhìn với vẻ khó tin.

Ù ù!

Đột nhiên, một luồng ánh sáng màu vàng rực rỡ xẹt qua bầu trời, giống như một mặt trời nhỏ đang cháy rực, nóng kinh người, lao ra từ bên trong Tử Sơn.

“Ca ca!”

Cơ Sơ Nguyệt không nhịn được hét lên, tỏ ra vô cùng lo lắng.

Người vừa chạy ra là Cơ Nghiêu Tinh, vừa xông vào bên trong Tử Sơn.

Chỉ là trạng thái hiện giờ của hắn không ổn lắm, đầu tóc rối tung, máu me khắp người, quần áo rách nát, vô cùng thảm hại, rất rõ ràng đã gặp phải nguy hiểm đáng sợ gì đó bên trong.

Nhưng sắc mặt của hắn vẫn trầm ổn như trước, nhanh chóng rơi xuống trên không trung, liếc mắt nhìn Cơ Sơ Nguyệt, ánh mắt lại chuyển sang dừng trên người Giang Thần, không nói lời nào.

“Ca ca, ngươi không sao chứ?” Cơ Sơ Nguyệt hỏi, rất lo lắng, đồng thời nói chuyện xảy ra bên ngoài cho Cơ Nghiêu Tinh.

“Ta không sao, ta đã nghe được chuyện trong Tử Sơn rồi.” Cơ Nghiêu Tinh gật đầu, ý bảo nàng không cần lo lắng.

“Nghiêu Tinh đạo huynh, có thu hoạch trong đó rồi sao?”

Trần Ngưng Nhi cười hỏi, với vẻ mặt vui vẻ xem kịch.

“Nói chung đã biết chỗ của Chưởng Thiên Tháp.”

Vẻ mặt của Cơ Nghiêu Tinh vẫn không thay đổi nói: “Nhưng nếu muốn tìm Chưởng Thiên Tháp, vẫn cần một khoảng thời gian nữa.”

“Hả?”

Nghe lời này, Trần Ngưng Nhi sửng sốt một chút, rõ ràng không ngờ Cơ Nghiêu Tinh sẽ thản nhiên như thế.

Lúc này, Cơ Nghiêu Tinh lại tiếp tục nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Không ngờ ngươi lại lén lút theo dõi, tới lúc này, e rằng chuyện này sẽ kinh động đến Trường Ca thiếu chủ rồi.”

“Vốn nghĩ rằng sau khi lấy được Chưởng Thiên Tháp, sau đó sẽ dâng tặng cho Trường Ca thiếu chủ, cũng có thể giảm bớt một chút phiền phức cho hắn. Thế mà những chuyện nhỏ nhặt này cũng phải làm phiền Trường Ca thiếu chủ tự mình động thủ, Ngưng Nhi cô nương để ta xem lát nữa ngươi sẽ giải thích thế nào với Trường Ca thiếu chủ đây.”

“Cái gì?”

Cơ Nghiêu Tinh thốt ra lời này, không chỉ Trần Ngưng Nhi ngây ngẩn cả người, muội muội Cơ Sơ Nguyệt của hắn cũng sửng sốt, sau một lúc lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.

Giang Thần nhận ra bầu không khí có chút không đúng, không nhịn được cau mày.

“Ca ca, ngươi nói như vậy là có ý gì?” Đầu của Cơ Sơ Nguyệt có chút choáng váng, không hiểu Cơ Nghiêu Tinh đang nói gì.

Trần Ngưng Nhi nhíu chặt mày, không nhịn được hỏi: “Cơ Nghiêu Tinh, lời ngươi nói có ý gì? Tại sao ta phải giải thích với Trường Ca thiếu chủ?”

Lời nói của nàng rất không khách khí, trực tiếp gọi thẳng tên đầy đủ của Cơ Nghiêu Tinh.

“Chính vì hành động này của ngươi đã phá hủy kế hoạch của ta.” Giọng nói của Cơ Nghiêu Tinh rất bình thản, phối hợp với vẻ mặt nội liễm trầm ổn của hắn, mang đến cho người ta một loại cảm giác tin phục khó tả.

Vẻ mặt của Cơ Sơ Nguyệt cũng bắt đầu mịt mờ không hiểu, chẳng lẽ ca ca của mình còn có kế hoạch gì đó mà chưa nói cho nàng sao?

“Ngươi có ý gì, nói rõ ràng cho ta.” Trần Ngưng Nhi lạnh giọng.

“Chưởng Thiên Tháp mà Trường Ca thiếu chủ muốn hiện giờ đang ở đây, nhưng dựa vào năng lực của ta, cũng không thể lấy ra, thậm chí cũng không thể tìm được vị trí của nó. Mà Giang Thần sau lưng ta, chính là một vị Thần Nguyên Sư, có hắn ở đây đương nhiên có thể dễ dàng tìm được vị trí của Chưởng Thiên Tháp, và lấy nó ra.”

Giọng Cơ Nghiêu Tinh không có chút gợn sóng, giống như đang nói một sự thật.

Đồng thời, hắn cũng tiết lộ thân phận của Giang Thần, lần đầu tiên chỉ về phía hắn.

“Cơ Nghiêu Tinh ngươi qua cầu rút ván.”

Vẻ mặt của Giang Thần thay đổi, nổi giận nhìn chằm chằm Cơ Nghiêu Tinh.

Chuyện hắn lo lắng nhất vẫn xảy ra.

Nhưng Cơ Nghiêu Tinh cũng không quan tâm đến hắn, ngay cả ánh mắt cũng không rời đi.

Nghe vậy, vẻ mặt Trần Ngưng Nhi có chút biến đổi, bắt đầu lo sợ nghi ngờ không chắc.

Nếu vì nàng mà phá hỏng kế hoạch của Cố Trường Ca, vậy thì nàng mới là tội đáng muôn chết, dù lấy chết tạ tội cũng không đủ tư cách.

“Thần Nguyên Sư?” Mắt nàng nhìn chằm chằm Giang Thần, có chút khiếp sợ, quan sát cẩn thận, đương nhiên hiểu rõ ba chữ này đại diện cho cái gì.

“Thảo nào hắn có năng lực như vậy.”

Sau đó, Trần Ngưng Nhi cười lạnh một tiếng: “Nhưng những gì ngươi nói với ta thì liên quan gì đến kế hoạch của ngươi?”

“Thật ra Giang Thần hắn có thù với Trường Ca thiếu chủ, sau khi biết chuyện này, cũng không bằng lòng giúp chúng ta tìm vị trí của Chưởng Thiên Tháp, cho nên không có cách nào, ta và muội muội mới đưa ra hạ sách này, nếu không hắn sẽ không đồng ý giúp chúng ta tìm Chưởng Thiên Tháp.”

Cơ Nghiêu Tinh thở dài, vẻ mặt có chút thay đổi: “Đáng tiếc vì ngươi, hiện tại kế hoạch chỉ có thể từ bỏ, Chưởng Thiên Tháp đúng là ở trong này, nhưng nếu không có sự trợ giúp của Thần Nguyên Sư, chúng ta cũng khó lấy ra.”

Đã nói đến mức này, lúc này chỉ cần là người đều hiểu.

“Hóa ra còn có chuyện như vậy sao? Có thù với Trường Ca thiếu chủ?”

Trong khoảng thời gian ngắn, Trần Ngưng Nhi cũng không rõ Cơ Nghiêu Tinh nói thật hay giả.

Nhưng nếu vị Thần Nguyên Sư trước mắt này có thù với Cố Trường Ca, biết rõ chuyện này, Cơ gia huynh muội hẳn cũng không có lá gan thu nhận.

“Ca ca.”

Cơ Sơ Nguyệt ngây người nhìn Cơ Nghiêu Tinh, dường như không bao giờ ngờ được hắn sẽ nói như vậy, đẩy tất cả phiền phức lên người Giang Thần.

Điều này khiến nàng cảm thấy Cơ Nghiêu Tinh trước mắt đã trở nên rất xa lạ, trước đây hắn sẽ không nói những lời này, cũng sẽ không làm những việc như vậy.

Vọng ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván.

Tuy nàng biết ca ca làm vậy vì nàng, cũng vì gia tộc, nhưng nhất thời cũng không chấp nhận nổi.

Nàng áy náy nhìn về phía Giang Thần, nhưng Giang Thần cũng không liếc mắt về phía nàng.

Hết chương 952.
Bạn cần đăng nhập để bình luận