Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2605: Đặt tên

Chương 2605: Đặt tên

Lần đầu tiên, màu máu đen sẫm hỗn tạp và rất nhiều da chết, vết sẹo bị lột ra, đúng là hôi thối không chịu nổi… Lần thứ hai cũng giống như thế.

Mùi của ba lần đầu khiến chính nàng ngửi vào mà cảm thấy da mặt hơi nóng lên, không thể tin được đó là tạp chất thải ra từ cơ thể nàng.

Phải biết nàng có thực lực ở cảnh giới Chân Tiên, đã không còn là phàm thai nhục thể nữa, sớm đã không dính vào những tạp chất dơ bản thế tục rồi. Nhưng nàng vẫn có nhiều thứ dơ bẩn hỗn tạp bên trong cơ thể như vậy.

Đương nhiên, sau mấy lần thay nước, nước trong bồn đã không bị biến đổi kỳ lạ nữa.

Và nàng cũng phát hiện tu vi của mình, vậy mà trong vô hình đã tăng lên rất nhiều.

Rất hiển nhiên, đan dược bên trong chiếc bình sứ màu trắng không chỉ có hiệu quả chữa thương đơn giản như Linh Hoàng nói. Nó còn có thể chải chuốt kinh mạch giúp nàng, tẩy tủy phạt xương lại lần nữa.

Mặc dù không đến mức lập tức khiến tu vi của nàng đột phá, nhưng khi dược lực phong phú bên trong một khi tan ran, tuyệt đối có thể khiến tu vi của nàng tinh tiến một bước.

Loại đan dược thế này có công hiệu hóa mục nát thành thần kỳ, dù có là cấp độ Tiên Vương chỉ sợ cũng phải động tâm tranh giành.

Lúc ở đấu trường Vạn Tộc, dù thương thế của nàng rất nặng, cũng gần như không có ai quan tâm đến nàng mà chỉ tùy tiện để nàng nấp trong bóng tối tự liếm láp vết thương của mình, im lặng chịu đựng. Trước đó thì lại càng không có ai sẽ dành đan dược trân quý như thế cho nàng. Mặc dù rất có thể đan được như thế đối với Cố Trường Ca mà nói hoàn toàn không đáng nhắc tới, nhưng đối với nàng thì lại vô cùng trân quý.

“Xem ra lòng đề phòng của ngươi với ta rất lớn. Nhưng ngươi có thể yên tâm, ta chẳng có bất kỳ ác ý gì với ngươi cả. Còn về việc vì sao lại muốn đưa ngươi rời khỏi đấu trường Vạn Tộc thì chỉ đơn thuần là bởi vì cảm thấy ngươi là người kế tục không tệ, cứ thế bị chà đạp ở đấu trường Vạn Tộc thì thật là đáng tiếc.”

“Ngươi sẽ có khung trời càng rộng lớn hơn nữa, chứ không phải bị vây khốn trong một rãnh nước bẩn thỉu thế kia.”

Cố Trường Ca dường như cảm thấy thiếu nữ tóc xám trước mắt có hơi đề phòng và cảnh giác quá mức, không khỏi lắc đầu, tùy ý nói đôi câu.

Thiếu nữ tóc xám nghe vậy thì lại ngước đôi mắt màu xám tro kia lên lần nữa, nhanh chóng nhìn vào hắn, sau đó lại vội vàng thu ánh mắt về, gục đầu xuống.

Mái tóc dài mềm mại che khuất đi gương mặt lớn chừng bàn tay. Chiếc cằm tinh xảo nõn nà lộ ra trông như băng tuyết, tựa như băng mỹ nhân được hàn băng ngàn năm điêu khắc thành.

Nàng cũng không đáp lại lời nào, chỉ bình tĩnh đứng ở nơi đó, quanh người lại dường như đang tỏa ra hơi lạnh, giống như tự nhiên đã thế.

Đối với lời giải thích này của Cố Trường Ca, nàng cũng không tin tưởng hoàn toàn. Nàng đã sống ở đấu trường Vạn Tộc nhiều năm như thế, đã không còn là thiếu nữ đơn thuần cái gì cũng không hiểu nữa rồi.

Trái lại, nàng còn thông minh hơn rất nhiều người và càng tàn nhẫn, quyết đoán với bản thân mình hơn.

“Tên vốn có của ngươi là gì?” Cố Trường Ca dường như khá đau đầu với dáng vẻ này của nàng, hắn vuốt mi tâm, ngồi thẳng người dậy từ trên nhuyễn tháp.

Thiếu nữ tóc xám nghe thấy thế, hình như đang muốn trả lời, môi dưới hơi động dậy. Cuối cùng nàng chỉ khẽ lắc đầu mà không nói gì. Thật ra nàng đã quên mất tên mình là gì.

Ở cái nơi đấu trường Vạn Tộc tối tăm không thấy ánh mặt trời kia, mỗi ngày đều trôi qua trong những cuộc chém giết vô tận, mong muốn và suy nghĩ duy nhất của nàng đó là sống tiếp.

Mà thứ duy nhất hiện giờ nàng vẫn còn nhớ rõ đó là bộ tộc Mục Qua của tinh hệ Đàm Mang, nàng vẫn còn mấy người muội muội cần nàng bảo vệ.

“Không nhớ thì thôi vậy, ta cũng đã nói sẽ đặt lại cho ngươi cái tên khác. Cái tên Mắt Xám này đúng là khó nghe, ta không thích, chắc hẳn ngươi cũng không thích tên gọi như vậy.” Cố Trường Ca dường như chẳng cảm thấy bất ngờ với phản ứng này của nàng, hắn trầm ngâm một lúc rồi hỏi tiếp: “Ngươi có thích cái tên nào không?”

Thiếu nữ tóc xám không ngờ rằng Cố Trường ca sẽ nhắc đến vấn đề này. Vốn nàng còn tưởng là lúc đó Cố Trường Ca chỉ đang thuận miệng nói ra mà thôi, không ngờ rằng hắn thật sự để tâm đến nó. Loại cảm giác được người khác xem trọng này khiến nàng vừa kinh ngạc, trong lòng cũng dần sinh ra chút cảm giác ấm áp như vừa nãy.

“Không… không có.” Nàng suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, mở miệng trả lời, giọng nói hơi khô khốc, dường như đã lâu không được nói chuyện.

Vốn nàng định giữ im lặng như vừa rồi, nhưng không biết tại sao lại vô thức trả lời câu hỏi của Cố Trường Ca.

Nếu như người ở đấu trường Vạn Tộc biết rõ về thiếu nữ tóc xám mà nhìn thấy cảnh tượng này nhất định sẽ kinh ngạc vô cùng. Đây mà là quái vật tính tình lạnh lùng kỳ quái trong mắt bọn họ ư?

“Nếu không có, vậy ta giúp ngươi chọn một cái vậy.”

Cố Trường Ca dường như không hề kinh ngạc trước dáng vẻ, phản ứng của nàng, trái lại còn bày dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ.

Thiếu nữ tóc xám nghe vậy thì nâng mắt lên len lén nhìn hắn một cái. Nhưng hình như sợ bị hắn phát hiện nên lại nhanh chóng thu ánh mắt về, làm như mọi việc chưa từng xảy ra. Thật ra nàng cũng có hơi khó hiểu, tại sao Cố Trường Ca lại muốn đối xử như thế với nàng?

Dưới cái nhìn của nàng, mọi thứ trên thế gian này đều được giải thích là nhân quả tuần hoàn, có quả tất có nhân, chuyện tốt không vô duyên vô cớ mà có. Trên trời cũng đâu thể nào thật sự rơi xuống một đĩa bánh được. Nguyên do Cố Trường Ca đối xử như thế với nàng rốt cuộc là gì? Có mưu đồ gì với nàng chăng? Hay chỉ đơn thuần là nổi lên lòng tốt?

Hết chương 2605.
Bạn cần đăng nhập để bình luận