Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1023: Sớm muộn gì ngươi cũng phải hối hận

Chương 1023: Sớm muộn gì ngươi cũng phải hối hận

Khương Lạc Thần cắn răng đối mặt với Cố Trường Ca, nàng ép buộc bản thân tỉnh táo lại, ánh mắt hiện lên sự lạnh lùng.

"Cố Trường Ca, chẳng lẽ ngươi cho rằng giết bọn hắn là có thể ép buộc ta nhượng bộ sao?"

"Ta cho ngươi cũng biết, ngươi nghĩ quá đơn giản rồi."

Nói xong, trong tay nàng xuất hiện một tấm bùa màu vàng, phía trên viết rất nhiều thần văn.

Ánh vàng rực rỡ giống như một mặt trời nhỏ, xuất hiện một loại khí tức mênh mông cuồn cuộn, dường như có thể trấn diệt tà ma bốn phía.

Uy áp hiển lộ trong đó đã đạt đến cấp độ Chí Tôn!

Mới vừa xuất hiện đã tràn đầy hư không, to lớn vô song, cường đại không thể tưởng tượng nổi, giống như có thể làm cho trời đất nhượng bộ!

"Thật à? Chỉ bằng vào một tờ giấy phong tồn một kích toàn lực của Chí Tôn đã muốn đối phó ta sao?"

Cố Trường Ca nhìn về phía Khương Lạc Thần rồi thản nhiên lên tiếng, giọng điệu có chút trào phúng.

"Còn nữa, hình như ngươi đã tính sai một việc rồi, những người này không phải là do ta giết."

"Bọn hắn đã chết trong tay Thái Hư thần tộc, thế lực phía sau bọn hắn sẽ chỉ đi tìm Thái Hư thần tộc để báo thù, không có bất kỳ liên quan nào tới Cố mỗ cả."

"Cố Trường Ca! Ngươi..."

Khương Lạc Thần hiển nhiên không ngờ Cố Trường Ca sẽ nói như vậy, nàng sửng sốt tại chỗ, trong lòng dâng lên lửa giận, vẻ mặt càng lạnh lùng, "Ngươi thật đúng là hèn hạ, lời như vậy mà cũng có thể nói ra. Làm cho ta lúc rời khỏi tộc địa còn tưởng rằng ngươi là người phong thái vô song như lời đồn đãi."

"Thật xin lỗi để ngươi thất vọng rồi. Cố mỗ chưa từng nói bản thân là người tốt lành gì."

Giọng điệu Cố Trường Ca vô cùng tùy ý, chậm rãi đi về phía nàng.

Mặc dù cầm tấm bùa vàng ẩn chứa một kích toàn lực của Chí Tôn, nhưng Khương Lạc Thần vẫn không khỏi lùi về phía sau, vô cùng e dè Cố Trường Ca.

" Việc ngươi giết bốn vị Đại Giáo Giáo Chủ ở đây không phải chỉ có một mình ta nhìn thấy."

"Cố Trường Ca, chẳng lẽ ngươi thật sự cho là tất cả sẽ thần không biết quỷ không hay sao?"

Khương Lạc Thần lạnh lùng lên tiếng, khi nói chuyện thì ánh mắt quét về phía Vương Tử Câm đang đứng ở hành lang, ý đồ muốn gây mâu thuẫn giữa đối phương và Cố Trường Ca.

"Lạc Thần công chúa, ngươi thật đúng là lòng dạ độc ác. Không chỉ thiết kế lừa giết đám người này, khiến bốn vị Đại Giáo Giáo Chủ chết thảm trong tay mình, bây giờ lại còn có ý đồ hãm hại Cố huynh."

Nhưng khi nghe thấy những lời này, Vương Tử Câm lại như không ngạc nhiên chút nào, hơn nữa còn lên tiếng phản bác lại. Nàng cười nhẹ nhàng, thậm chí còn quay sang nháy mắt với Cố Trường Ca, hiện ra chút nghịch ngợm.

"Ngươi…."

Khương Lạc Thần không ngờ Vương Tử Câm lại nói như vậy, sắc mặt nàng cứng lại, sau đó hơi khó coi.

Là thánh nữ của Nhân Tổ điện mà lại có thể nói lời bịa đặt không chút chớp mắt.

Nàng xem như đã thêm kiến thức.

Trách không được người này có thể cùng đi với Cố Trường Ca.

Cố Trường Ca nhìn thoáng qua Khương Lạc Thần, không nhanh không chậm nói, "Giao phó di ngôn xong rồi à?"

"Cố Trường Ca, ngươi thật sự muốn giết ta sao? Nếu ta vẫn lạc ở đây thì có chỗ tốt gì cho ngươi?"

Nghe Cố Trường Ca nói như vậy, sau lưng Khương Lạc Thần không khỏi dâng lên một trận khí lạnh.

"Lạc Thần công chúa nói quá lời rồi, làm sao ta lại có thể giết ngươi được chứ? Chẳng qua là trong lúc ngươi tranh đoạt Thái Hư thần cách với các Giáo Chủ thì bị bọn hắn hợp lực đánh giết, không cẩn thận vẫn lạc ở nơi này mà thôi."

Cố Trường Ca khẽ lắc đầu cười nói, sửa đúng cách nói của nàng.

"Cố Trường Ca, không ngờ thế hệ trẻ tuổi đệ nhất nhân như ngươi lại hèn hạ ác độc như thế."

Nghe được lời này, Khương Lạc Thần cắn răng, khuôn mặt tuyệt mỹ lạnh lùng như băng sương, hàn ý phía sau lưng càng lúc càng lớn.

Tên Cố Trường Ca này không chỉ dự định giết chết nàng ở đây mà còn dự định đổ lỗi cái chết của nàng cho đám người Giáo Chủ Đại Giáo.

Kể từ đó có thể dễ dàng khơi gợi sự cừu hận của Thái Hư thần tộc sau lưng nàng và các thế lực còn lại.

"Nói nhảm nhiều như vậy, ngươi đang muốn trì hoãn thời gian sao?"

Cố Trường Ca từ tốn nói rồi giơ tay lên, kiếm khí to lớn xuất hiện giống như thông thiên tiên kiếm, tiêu tan ở giữa từng tia kiếm quang, tuyệt thế mà sáng chói, chém về phía Khương Lạc Thần.

Khuôn mặt Khương Lạc Thần trắng bệch, sau lưng đột nhiên dâng lên khí lạnh kinh khủng, nàng không kịp phản ứng, vội vã giơ tờ giấy vàng kia lên, thôi động pháp lực.

Nhưng còn không kịp thi triển hoàn toàn thì đã bị đạo kiếm khí của Cố Trường Ca đánh bay, dao động khủng bố ầm ầm nổ tung, sau đó trực tiếp rơi xuống đất.

Nàng cắn răng, hai tay lại kết ấn lần nữa, thi triển một môn thần thông cổ xưa, tóc vàng bay múa, thần quang màu vàng dâng lên khiến cho người ta không thể mở mắt nổi.

Thực lực như thế đã cường đại hơn rất nhiều Chí Tôn tuổi trẻ, thậm chí có thể tranh phong cùng với Lục Quan Vương.

Nhưng dưới đạo kiếm khí kia thì vẫn không chút lực lượng để chống trả.

Khương Lạc Thần phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu màu vàng kim, cơ thể nàng bay ra ngoài, nện vào vách tường sau lưng.

Cũng may vào thời điểm then chốt thần giáp trên người nàng sáng lên chắn lại đạo kiếm khí kia, nếu không thì một kích vừa rồi đã lấy đi tính mạng của nàng.

"Với chút năng lực ấy, cho dù là trì hoãn thời gian thì có thể có tác dụng gì chứ?"

Cố Trường Ca đi tới, giọng điệu rất trào phúng.

Gần như là trong nháy mắt thì hắn đã xuất hiện trước mặt Khương Lạc Thần, bóp chặt cổ của nàng rồi nhấc lên giữa không trung.

"Khụ khụ khụ..."

Đây là lần đầu tiên trong đời Khương Lạc Thần bị người khác bóp cổ, hô hấp không được, hít thở không thông.

Nhưng nàng vẫn bất khuất ngẩng cao đầu, đôi mắt màu vàng kim lạnh lùng nhìn thẳng Cố Trường Ca, mang theo sự hận thù nồng đậm.

Nếu như ánh mắt có thể giết người thì nàng đã giết chết tên Cố Trường Ca này không biết bao nhiêu lần rồi.

"Cố Trường Ca, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ phải hối hận vì những gì ngươi gây ra hôm nay."

Nàng lạnh lùng nói.

"Thật sao?" Cố Trường Ca nói với giọng điệu rất đạm mạc.

Hết chương 1023.
Bạn cần đăng nhập để bình luận