Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 892: Chân trời nào mà không có cỏ thơm?

Chương 892: Chân trời nào mà không có cỏ thơm?

Trong đại điện có hai chỗ ngồi.

Đứng đầu là Cố Trường Ca mặc bạch y, tóc đen óng ánh, lấp loáng bóng mây rực rỡ, ánh mắt ôn hòa và bình thản, đang bưng một chén rượu bạch ngọc trong tay, đưa đến bên miệng, tư thế vô cùng ưu nhã, thanh lịch.

Khóe miệng hắn nở một nụ cười thản nhiên, đang nói gì đó với Tiêu Nhược Âm.

Khuôn mặt Tiêu Nhược Âm tinh tế động lòng người, hai má hơi ửng đỏ, nâng chén kính hắn, trong đôi mắt lóe ra tia sáng kỳ dị.

Trong nhiều lần đàm luận với Cố Trường Ca, nàng càng lúc càng hiểu rõ thế giới rộng lớn và thần bí này, cảm thấy vô cùng hấp dẫn.

“Tình trạng của người theo đuổi ngươi hình như không ổn lắm, ngươi có muốn hỏi hắn xem có chuyện gì không?”

Lúc này, Cố Trường Ca liếc nhìn đám người Giang Thần phía dưới, mang theo nụ cười như có như không hỏi.

Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Nhược Âm nhìn lại, không nhịn được nhăn mày.

Nhìn thấy vẻ mặt của Gặp Giang Thần dường như mang theo chút gì đó kinh ngạc, không dám tin, đang ngẩng đầu nhìn về phía nàng.

Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, Giang Thần nhìn nàng chằm chằm, vẫn chưa hết kinh ngạc.

Không biết vì sao, Tiêu Nhược Âm cảm thấy ánh mắt hắn nhìn nàng rất không thoải mái, nàng cũng không muốn Cố Trường Ca hiểu lầm gì cả.

Tuy bây giờ nàng chỉ có ý cảm kích với Cố Trường Ca, không dám có ý nghĩ không nên có nào khác, nhưng nàng vẫn không muốn để Cố Trường Ca cho rằng giữa nàng và Giang Thần có mối quan hệ nào đó.

Nhưng bây giờ, Giang Thần vẫn cứ nhìn nàng chằm chằm, cũng không cho nàng chút mặt mũi nào, điều này khiến nét mặt Tiêu Nhược Âm cũng sinh ra vài phần không vui.

“Giang Thần...”

Nàng không nhịn được gọi tên Giang Thần, giọng điệu có chút tức giận.

Mà lúc này, Giang Thần hình như cũng giật mình, phản ứng lại.

Làm như không thấy ánh mắt tức giận của Tiêu Nhược Âm, vội vàng cúi đầu, lại bắt đầu buồn rầu uống rượu, thoạt nhìn tựa như rầu rĩ không vui.

Đám Ngưu Điền thấy cảnh này, cũng chỉ có thể thở dài trong lòng, nhưng không cảm thấy Tiêu Nhược Âm làm vậy có gì không đúng.

Nếu không có Tiêu Nhược Âm thì có lẽ bây giờ họ vẫn đang bị giam giữ trong địa lao, không rõ sống chết.

Dĩ nhiên, hành động của Giang Thần trong mắt họ cũng hợp tình hợp lý.

“A Thần ngươi phải bình tĩnh...”

Ngưu Điền không nhịn được khuyên nhủ: “Bây giờ Tiêu Nhược Âm đã không còn là người cùng một thế giới với chúng ta nữa, ngươi vẫn nên buông tay đi.”

“Chân trời nào mà không cỏ thơm, ngươi nhìn xem trên thế giới này có biết bao nhiêu thần nữ tiên tử, hà tất phải khổ sở giữ lấy Tiêu Nhược Âm chứ.”

Hắn cũng đã nhìn ra, Cố công tử kia cũng không có ý đồ gì với Tiêu Nhược Âm.

Mà là Tiêu Nhược Âm có ý đồ với người ta, cho nên xưng hô với Tiêu Nhược Âm cũng thay đổi, trước đây thường sẽ gọi đùa người ta là Tiêu nữ thần.

Trước đây, tuy tính cách Tiêu Nhược Âm cao lãnh, nhưng sẽ không đối xử với Giang Thần như hôm nay, rất dứt khoát muốn phủi sạch quan hệ với hắn.

Điều này cho thấy cái gì? Trong mắt nữ thần cao lãnh không thể với tới, ngươi trước mặt người khác cũng chỉ như vậy mà thôi.

“Ta biết chứ, Ngưu Điền ngươi không cần khuyên ta.”

Lúc này, Giang Thần dường như cũng đã bình tĩnh lại, gật đầu, ánh mắt cũng không dừng ở yến tiệc trước mặt.

Dường như đã thản nhiên chấp nhận tất cả.

Nhưng chỉ mình Giang Thần mới biết, nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, một mảng máu đỏ thẫm.

Trong lòng không cam tâm, phẫn nộ, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn bỏ qua.

Sau khi được Tạo Hóa Tiên Chu khí linh giảng giải, hắn đã biết nguyên nhân đại khái của vấn đề.

“Ta biết tên họ Cố kia sẽ không có ý tốt gì đâu, thả chúng ta ra, lại mở tiệc chiêu đãi chúng ta, còn giúp đỡ Nhược Âm đi lên con đường tu hành...”

“Ha ha, trên đời này làm sao có chuyện tốt như vậy. Chỉ là kẻ dối trá mặt người dạ thú mà thôi.”

Giang Thần cười lạnh trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

Hắn đang suy nghĩ cách phá thế cờ này, bản thân là một người xuyên không, hiện giờ còn mang theo Tạo Hóa Tiên Chu, chỉ cần vạch ra được một kế hoạch ổn thỏa, làm sao không thể đấu lại hắn.

“Giang Thần, chúng ta nhất định phải mau cứu chủ nhân, bây giờ chủ nhân vẫn chưa lấy lại được ký ức, rất nhỏ yếu.”

“Nàng là chủ nhân trước đây của chúng ta, mang số mệnh của Đại Tế Tư, chúng ta không thể mặc kệ nàng được.”

Trong đầu hắn, âm thanh của khí linh đang run rẩy, mang theo sợ hãi.

Trước đó vốn dĩ đang tràn đầy ngạo mạn, nhưng bây giờ lại chỉ toàn là kinh hoàng, bất an, sợ hãi, giống như nhìn thấy nỗi kinh hoàng to lớn nào đó trên người Cố Trường Ca.

“Nam nhân đó rất nguy hiểm, tuy ta không biết hắn là ai, nhưng loại cảm giác sợ hãi này đã ăn sâu vào hồn hải của ta, không thể xóa bỏ. Chủ nhân ở cạnh hắn thật sự rất nguy hiểm, không biết lúc nào sẽ bị hạ độc thủ.”

Nó vẫn đang giải thích lảm nhảm, vô cùng lo lắng.

Nhưng Giang Thần đã ngắt lời nó, ánh mắt bình tĩnh: “Ta biết rồi, bây giờ ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi có tác dụng gì, có thể giúp ta thế nào, Nhược Âm bị Cố công tử kia lừa gạt mà chẳng hay biết gì, bây giờ ngoại trừ ta ra, không ai có thể cứu nàng.”

Nghe vậy, Tạo Hóa Tiên Chu khí linh nói: “Bây giờ ta chỉ vừa thức tỉnh, có thể giúp ngươi rất ít, nhưng đặc điểm lớn nhất của ta là quan sát số mệnh, vận khí, phá giải trận văn, v.v. còn có thể cải tạo ngươi thành Tạo Hóa Thánh Thể...”

Hết chương 892.
Bạn cần đăng nhập để bình luận