Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1849: Luân hồi đạo đài

Chương 1849: Luân hồi đạo đài

“Cũng may nhờ chén nước giếng đó mới giúp ta ngộ ra sinh tử chân chính, đạo pháp chân chính, để ta có cơ hội tiếp xúc với Tiên Vương chính quả.”

“Ta có dự cảm chỉ cần Tiên hội chân chính đời này xuất hiện thì ngày ta lại đến đỉnh phong sẽ không còn xa.”

Ánh mắt đạo nhân ngời sáng mà thâm thuý, xen lẫn chút lạnh lùng.

Tuy rằng bút tích mưu đồ của hắn trải dài khắp các phương vũ trụ cổ lão.

Nhưng điều đó không có nghĩa là hiện giờ hắn có thể phát huy sức mạnh siêu việt của Tiên cảnh.

Vì để bản thân có thể yên lặng âm thầm như cái bóng khuất sau lưng Chư Thiên và để tránh tổn thọ cùng với sự nhiễu loạn của quy tắc trật tự, thậm chí hắn cũng không tiếc lấy bản nguyên đạo quả nguyên bản phân hoá thành ngàn vạn rồi dùng tồn tại đạo thân trấn thủ các phương bên trong Cổ giới.

Mà những Cổ giới kia cũng là do hắn cẩn thận chọn lựa để làm hậu hoa viên và trại chăn nuôi.

“Thời gian đằng đẵng trôi qua, chắc hẳn sáu gia hoả kia chưa chết, xem ra toạ độ mafta lưu lại lúc đó đã phát huy tác dụng.”

Trên mặt đạo nhân kia lộ ra ý cười, tay không xé rách vũ trụ phía trước, tiến lên một bước rồi biến mất không còn dấu vết.

Thượng giới cách đây rất xa, dù với tu vi của hắn cũng phải mất một khoảng thời gian khá lâu mới có thể tới nơi.

Có điều đạo nhân cũng không thèm để ý, đối với hắn mà nói thời gian là thứ không bao giờ thiếu.

Bởi vì tại thời kì Tiên Cổ, hắn còn có một cái tên khác là Luân Hồi cổ thiên tôn.



Tuyệt Âm Thiên.

Tại vị trí chính giữa quảng trường của Hoàng Đình.

Hai màu đen trắng đan xen dày đặc, từng mảng Sinh thạch và Tử thạch dưới vĩ lực của Cố Trường Ca mà nổ tung vỡ vụn.

Tiếp theo, nó được xây dựng thành một đạo đài theo một trình tự tái tạo đặc thù.

Mỗi một góc cạnh đều được phác hoạ đạo văn thần kỳ mà phức tạp, sinh tử chuyển động, Luân Hồi thay phiên.

Kể cả một tu sĩ tầm thường cũng có thể cảm nhận được đạo đài này không hề đơn giản.

Từng làn Luân Hồi chi ý đều rủ xuống xung quanh đạo đài, giống như nước từ trên thác chảy xuống.

Một loại sức mạnh huyền diệu khó lường yên tĩnh từ trên đạo đài chảy xuống, khiến cho người khác kính sợ, chỉ muốn quỳ xuống bái lạy, cảm ngộ sức mạnh Luân Hồi.

“Khí tức này không hề sai, chính xác là của Luân Hồi đạo đài, tuy mới chỉ là hình thức ban đầu…”

Chỗ sâu trong tộc thổ của Tuyệt Âm Hoàng Đình, Lục đại cổ tổ đang chăm chú nhìn vào phương đạo đài, trong lòng vô cùng phức tạp.

Ngày mà bọn hắn chờ đợi này cuối cùng cũng đến, bọn hắn thật sự đã chờ rất lâu.

Theo như lời mà Luân Hồi cổ thiên tôn để lại thì chỉ cần chế tạo thành công Luân Hồi đạo đài, phía trên tiếp tục nhóm lửa dẫn hoả thì có thể chiếu rọi đến mảnh đất bí ẩn kia.

Mặc dù trước đây bọn hắn đi lạc vào trong đó nhưng đã sớm coi mình là sinh linh của mảnh đất thần bí kia, không khi nào là không muốn quay trở về nơi đó.

Những năm gần đây, bọn hắn cũng tìm đủ mọi cách để liên hệ được với nơi đó, mong nơi đó tiếp dẫn cho bọn hắn trở về.

Giờ đây Cố Trường Ca đã chế tạo ra Luân Hồi đài, điều này lại càng làm hy vọng trong lòng bọn hắn bùng cháy hơn.

“Rắc…”

Bỗng nhiên ở giữa quảng trường có một tiếng kêu giống như vật gì đó vỡ vụn vang lên.

Sắc mặt vốn hết sức vui mừng và và tràn đầy hy vọng của Lục đại cổ tổ đều trở nên đờ đẫn, nụ cười đông cứng.

Đám người Già Nam cũng đanh mặt lại, nụ cười biến mất trên khuôn mặt.

“Ơ, sao đang yên đang lành lại bị giở tung ra thế này…”

Cố Trường Ca đang dùng tâm thần dẫn dụ khối đạo đài này, bấy giờ mới chú ý đến cảnh tượng đang xảy ra…

Hắn cau mày, không nhịn được bèn hỏi.

Xoạt!

Từng vết rạn cực kỳ nhỏ xuất hiện bên trên Luân Hồi đài, vô cùng rõ ràng.

Những vết nứt này càng lúc càng lớn hơn, nhanh chóng bao trùm lấy cả Luân Hồi đài.

Một nguồn kim hoàng quang xông tới, sau đó một tiếng ầm vang lên, tất cả đều nổ tung thành năm thành bảy.

“Cái gì?”

Cảnh tượng này khiến cho đám người Tuyệt Âm Hoàng Đình đứng ngốc tại chỗ.

Vừa mới vui mừng được chút thì giờ lại tắt ngúm không còn gì.

“Vỡ rồi?”

Già Nam trợn mắt, không thể tin nổi mà nhìn về phía vết rạn kia, không biết mình có đang nhìn lầm hay không.

Sao có thể?

Luân Hồi đài đang tốt lành như thế lại đột nhiên vỡ vụn thành một đống tàn tro ư?

Mà lúc này không chỉ có mình nàng cảm thấy khó tin.

Kể cả Lục đại cổ tổ đang chăm chú quan sát trong tộc thổ cũng đều không giữ nổi bình tĩnh.

Trong lòng bọn hắn cực kỳ chấn động.

Nếu không phải lo lắng quá nhiều thì có lẽ bọn hắn đã tự ra mặt đến xác định xem rốt cuộc tại sao Luân Hồi đài lại vỡ nát.

Phải chăng chỉ là sự cố?

Hay là Cố Trường Ca cố tình gây ra?

“Nếu hắn làm gì trong đó…”

Một vị cổ tổ có sắc mặt vô cùng khó coi, âm trầm đến cực hạn.

Mà sắc mặt năm vị cổ tổ còn lại cũng vô cùng khó coi, nhìn Cố Trường Ca không mấy thiện cảm.

Rốt cuộc đã xảy ra sơ suất gì mà Luân Hồi đài lại bể nát, xem ra lần này lại lãng phí biết bao Sinh thạch và Tử thạch, bây giờ Cố Trường Ca lại bày ra dáng vẻ không biết chuyện gì, còn gật đầu ra vẻ đáng tiếc.

Nhìn hắn như vậy, đám người này cũng chẳng có ai biết hắn cố ý nói như vậy cả.

Chẳng lẽ Luân Hồi đài vỡ nát không hề liên quan tới hắn sao?

“Vậy làm phiền Trường Ca thiếu chủ cực khổ thêm chút.”

Mặc dù Già Nam rất muốn hỏi Cố Trường Ca nguyên nhân Luân Hồi đài hỏng bét.

Nhưng lúc này nàng vẫn thở sâu để giữ cho mình tỉnh táo, ngữ khí cố gắng giữ vững bình tĩnh.

Thật ra nàng cũng nghi ngờ chuyện này là ý đồ của Cố Trường Ca.

Nhưng vì sao hắn lại làm thế?

“Không sao, chỉ là hơi tiếc mấy cái Sinh thạch và Tử thạch này thôi.” Cố Trường Ca gật đầu đáp, vẫn có vẻ như rất luyến tiếc.

Già Nam nhìn hắn rất lâu rồi mới gật đầu, nàng cũng không hỏi nhiều.

Sáu vị cổ tổ không nói gì, sao nàng dám lên tiếng.

Tuyệt Âm sinh linh khác lại càng không dám nói gì, chỉ là sâu trong ánh mắt ẩn chứa lo nghĩ.

Hết chương 1849.
Bạn cần đăng nhập để bình luận