Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 989: Bạch Hoạ, Bạch Liên Nhi

Chương 989: Bạch Hoạ, Bạch Liên Nhi

Lúc này, trong một ngọn núi non trùng điệp cách phía đông của Bắc Trạch cổ thành mười ngàn dặm.

Trong hư không, một làn sóng dao động ập đến và tiếp đó hai bóng người rơi ra từ trong đó.

Người rơi xuống đất trước là một nam tử trẻ tuổi có khuôn mặt xám xịt và hơi xanh xao.

Khí huyết của hắn quay cuồng, chỉ cảm thấy nội tạng như thể sắp nứt ra, vô cùng đau đớn.

Đúng là Bạch Họa - đệ tử sau cùng của Bạch Côn.

Và nữ tử xinh đẹp rơi ra khỏi hư không đằng sau Bạch Họa là Bạch Liên Nhi.

Thể trạng của Bạch Liên Nhi cũng không khá hơn Bạch Họa, một dấu bạc tay in rõ trên khuôn mặt thanh tú, gương mặt không có chút huyết sắc, trên váy dính rất nhiều vết máu.

"Thực lực của Cố Trường Ca này mạnh quá"

"Nếu không phải ta phản ứng nhanh thì chắc đã phải lưu lại."

Ánh mắt của Bạch Liên Nhi rất lạnh nhạt, nhanh chóng lấy một lượng lớn đan dược ra từ trong giới chỉ, nuốt xuống để khôi phục thương thế.

Nàng không quan tâm Bạch Họa bên cạnh đang nhìn nàng với vẻ mặt lo lắng.

Mà đang âm thầm điều dưỡng thương thế của bản thân, nhanh chóng chữa lành xương bị gãy.

Với tu sĩ đỉnh cao cảnh giới Chuẩn Chí Tôn như nàng đột nhiên nhận một chưởng của Cố Trường Ca vào lúc nãy.

Trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, chưa kịp phản kháng lại mà chỉ kịp lấy một pháp khí ra để chống cự, kết quả là bị thương nặng như vậy.

Như vậy cũng cho thấy rốt cuộc thực lực của Cố Trường Ca khủng khiếp đến mức nào.

Hơn nữa, Bạch Liên Nhi cũng không biết rốt cuộc làm thế nào mà Cố Trường Ca phát hiện ra được tung tích của nàng và Bạch Họa.

Rõ ràng nàng đã thi triển bí pháp độc môn và thúc giục miếng ngọc bội mà phụ thân nàng đã giao cho nàng, nhưng cho dù vậy cũng vẫn bị Cố Trường Ca chú ý đến hành tung của hai người.

Lúc đó thật sự khiến trong lòng Bạch Liên Nhi chấn động và cảm thấy khó tin.

Đương nhiên nàng cũng từng nghe không ít lời đồn về hậu bối là Cố Trường Ca.

Cho dù là khoảng thời gian trước hay khoảng thời gian này đều ở trong tình thế vô song, ánh hào quang chói lọi, người cùng thế hệ thấy vậy đều phục tùng.

Nhưng Bạch Liên Nhi lại không hề xem trọng, không để trong lòng, nói cho cùng đó cũng chỉ là một hậu bối trẻ tuổi mà thôi.

Nếu Cố Trường Ca muốn đi đến bước này của nàng, dù nhanh nhất cũng phải mất một trăm năm.

Nhưng cho đến khoảng thời gian này.

Sau khi Trường Sinh đại chiến bộc phát và Tử Phủ bị diệt, Cố Trường Ca mới khiến nàng không thể không coi trọng.

Cố gắng để sát thủ của Xuân Phong Bích Nguyệt Lâu không nhận nhiệm vụ có liên quan đến Trường Sinh Cố gia và Cố Trường Ca.

Là một tổ chức sát thủ sống trong thế giới bóng tối, tất nhiên nàng đã từng thấy đủ loại nhiệm vụ.

Chẳng hạn như loại tập kích ám sát Cố Trường Ca.

Bởi vì có quá nhiều đạo thống ở Thượng Giới, cây cao đón gió dễ bị đổ, hào quang của Cố Trường Ca quá thịnh, luôn có đạo thống sẽ sinh lòng đố kỵ và hận không thể tiêu diệt hắn.

Đây cũng chuyện rất bình thường.

Nhưng Bạch Liên Nhi không ngờ rằng có một ngày phụ thân nàng lại đắc tội với Cố Trường Ca hơn nữa còn xúi giục thập tam đại đạo đi cướp đoạt bảo bối bí mật mà Cố Trường Ca đã chế tạo ra.

Mối thù hận lớn như vậy, nhất định Cố Trường Ca sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Nhưng chuyện đã như vậy, nàng cũng không sức ngăn cản.

Đắc tội với Cố Trường Ca, chắc chắn phụ thân nàng sẽ không sống tốt.

Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Liên Nhi vẫn không nhịn được nảy sinh ra một loại đau buồn, tuy tính tình nàng lạnh lùng nhưng không nghĩa là nàng vô tình.

Tuy nàng đã từng oán hận phụ thân nàng nhưng chuyện đã trôi qua sáu ngàn năm, là người thân duy nhất của nàng trên đời này, làm sao nàng có thể thờ ơ được chứ? Ngay sau đó, Bạch Liên Nhi đột nhiên phất tay, có một tấm gương óng ánh long lanh xuất hiện từ trong tay áo.

"Liên Nhi tỷ, đây là cái gì?"

Mặc dù Bạch Họa đau đến mức cắn răng chịu đựng nhưng thấy vậy không nhịn được hỏi.

Bạch Liên Nhi thờ ơ liếc nhìn hắn mà chẳng nói gì, theo pháp lực và ánh sáng rực rỡ trên mặt gương dâng trào, đột nhiên xuất hiện một hình ảnh.

"Sư phụ?"

Bạch Hoa trợn tròn mắt, không nhịn được mà kinh ngạc gọi lớn.

Cảnh tượng xuất hiện trong mặt gương đúng là cảnh Cố Trường Ca phái tu sĩ giam giữ Bạch Côn vào trong lồng giam ở Bắc Trạch cổ thành.

Mặc dù vẻ mặt Bạch Côn bình thường nhưng nhìn từ trong hình ảnh thì lại xiềng xích trói lại, vô cùng nhếch nhác.

Cảnh tượng này khiến Bạch Hoa bừng lên lửa giận, hai tay nắm chặt, vô cùng phẫn nộ và căm thù.

"Cũng may."

Bạch Liên Nhi thản nhiên lườm hắn một cái, cau chặt lông mày và tiếp tục nhìn chằm chằm hình ảnh trong mặt gương.

Nhưng sau đó, khuôn mặt của nàng bỗng dưng thay đổi.

Thậm chí còn nhịn không lui về phía sau mấy bước, ngay cả chiếc gương trong tay cũng suýt chút nữa rơi xuống đất.

Chỉ thấy trong cảnh tượng, một nam tử mặc áo dài màu đen, thần thái ngời ngợi như ngọc, ngay cả mái tóc cũng tỏa sáng rực rỡ, giống như thần linh, đột nhiên ngẩng đầu lên mỉm cười với nàng như thể nhìn thấy nàng từ khoảng cách vô tận.

Ngay sau đó, mặt gương dần dần vỡ vụn, sau đó răng rắc một tiếng nứt toác ra.

"Làm sao có thể? Sao hắn có thể biết được lúc đó ta đã lưu lại tay chân." Bạch Liên Nhi hít thở sâu, cố gắng bình tĩnh lại.

Nàng cau mày rất chặt, trong lòng hơi ngạc nhiên, nghi ngờ và rơi vào trạng thái lo lắng bồn chồn sâu sắc.

Rốt cuộc tên Cố Trường Ca này có năng lực cảm giác đáng sợ đến mức nào, ngay cả cái này cũng có thể phát giác được. Sao có thể thâm sâu khó lường như vậy? Hắn thật sự chỉ là thế hệ trẻ sao?

Hết chương 989.
Bạn cần đăng nhập để bình luận