Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3472. Mau nộp mạng



Chương 3472. Mau nộp mạng




Sinh linh có thể đặt chân ở đây không người nào mà không phải tồn tại đứng thẳng trên đỉnh Thương Mang.
Lúc này, sóng lớn bành trướng, vô cùng đáng sợ không ngừng đánh ra, từng luồng từng luồng một, dường như muốn nhấn chìm màn trời hư vô kia.
Một vài thân ảnh mơ hồ mà kinh khủng như ẩn như hiện trong sương mù mờ mịt phía cuối màn trời, như thần như ma, mang theo áp bách kinh khủng không gì sánh kịp.
Bên cạnh những thân ảnh này đều có thể nhìn thấy từng tầng vầng sáng, có thế giới âm vờn quanh. Bên trong vầng sáng lượn lờ sương mù. Sương mù như tinh vân, dưng dục thế giới mênh mông, sinh linh vô tận.
Oành.
Năng lượng ba động vô tận không ngừng tứ ngược, quét sạch bốn phía dưới ảnh hưởng của cuộc đại chiến.
Thân ảnh của bọn họ đều vô cùng mơ hồ, được đại đạo chân hình bao bọc, một lát thì biến mất, một lát thì gầy dựng lại, tốc độ vượt qua cả thời gian, giống như đại chiến trong lịch sử toàn bộ cổ kim.
Trong mỗi mảnh thời không đều chiếu rọi thân ảnh của bọn họ, sau đó dập tắt.
Chẳng ai ngờ rằng, ngay lúc này, bên trong một thời không không biết vĩ độ lại bộc phát một trận đại chiến kinh khủng như vậy. Dòng sông thời gian chảy xuôi, sau đó không một tiếng động bốc hơi trong ba động giao thủ, cho đến khi biến mất không thấy gì.
Nơi này trở thành một khu vực vô pháp vô thiên, không bị trói buộc, thậm chí còn không có thời gian và không gian.
“Có người muốn mượn đao giết người. Xem ra, kẻ thù của Thái Tuyên ngươi không ít, không tiếc đem bản nguyên của ngươi làm mồi nhử, thả câu dẫn dụ chúng ta đến đây.”
“Thời gian đã trôi qua vô số năm, có thể nhìn thấy nhiều đồng loại tề tựu ở đây quả thật không dễ dàng. Vì cướp đoạt bản nguyên mà hành động như thế có đáng không?”
Một âm thanh uy nghiêm cổ lão vang vọng trên mặt biển của thời không.
Một bóng người ba đầu sáu tay, cơ thể được thần quang mênh mông bao phủ đứng sừng sững bên dưới màn trời hư vô, lạnh lùng nói một câu.
Đầu của người này giống đầu rồng, con ngươi ánh vàng rực rỡ, khi nhắm khi mở đều có cảnh tượng chư thế tiêu tan diễn dịch. Vầng sáng thần hoàn sau lưng cũng đồng thời chiếu rọi vũ trụ, mở ra dị tượng hỗn độn, có được vĩ lực kinh khủng.
“Ha ha, nếu không quá đáng, Thái Tố ngươi làm sao mà hiện thân? Ngay cả ngươi mà cũng ngấp nghé bản nguyên này, ngươi còn mặt mũi mà nói chúng ta?”
Âm thanh chế giễu từ xa vang lên, cũng là một vị thần có chín đầu và chín cánh trên lưng.
Mỗi một chiếc cánh của hắn đều rộng lớn vô biên, giống như đôi cánh của côn bằng, bên trong gánh cả thế giới, diễn hóa sinh linh, còn có một phương thần quốc vận chuyển diễn thế.
“Bản nguyên của một tổ thần cũng có thể bỏ được, nhưng không sợ con cá ăn mồi câu lại không bị mắc câu sao? Người hạ mồi câu chính là vì muốn dẫn chúng ta đến đây, nhưng bây giờ xem ra, ngoại trừ mồi này, còn có thứ hấp dẫn người khác hơn.”
Từ đằng xa, một thần chi có ba ngàn thần hoàn sau lưng, toàn thân hừng hực giống như mặt trời xuất hiện, giọng điệu bình thản.
Bản nguyên của một vị tổ thần, cho dù chỉ là một bộ phận, đối với những thần khác mà nói vẫn là vật cực kỳ trân quý.
Nếu dung luyện xong, thậm chí còn có thể giúp cho thần cách tiến thêm một bước, kế thừa thần lực mênh mông của đối phương.
Đương nhiên, tồn tại có can đảm đạt được bản nguyên tổ thần, bản thân cũng phải là một tồn tại có cấp độ ngang nhau.
Thần chi nhỏ yếu, nếu tự tiện nuốt chửng tổ thần bản nguyên, thậm chí rất có thể sẽ bị thần lực mênh mông bên trong làm nổ tung, hoặc bị thần niệm còn lưu lại chiếm cứ thần cách nguyên bản, biến thành thần quyến.
Trận đại chiến kinh thế vừa rồi là vì bọn họ cướp đoạt tổ thần bản nguyên dẫn đến.
Đám thần linh kia tất nhiên biết được mồi nhử này là do cố người cố ý tạo nên, chỉ vì muốn thu hút bọn họ đến đây mà thôi. Người thả mồi câu đằng sau chắc chắn có dụng tâm hiểm ác.
Nhưng cầu phú quý trong nguy hiểm, huống chi đây còn là một phần bản nguyên của một vị tổ thần.
Trong thời cuộc rung chuyển khó lường như bây giờ, nuốt chửng một phần bản nguyên cũng đủ giảm bớt năm tháng tích lũy và khổ tu dài dằng dặc, thậm chí còn có cơ hội giúp bọn họ thuế biến.
Tổ thần không thể so với Tổ Đạo cảnh. Trong thời đại này, tổ thần rất thưa thớt, ai cũng không muốn bản nguyên bị khô kiệt mà qua đời.
Biển thời không không biết vĩ độ này chạy qua và kết nối với những vũ trụ thời không không biết khác. Cho dù là thần giới bọn họ đang ẩn thân cũng có liên hệ chặt chẽ.
Mà tổ thần bản nguyên kia xuất hiện chẳng khác nào là một miếng thịt mỡ thả trước cửa nhà của thần linh.
“Mồi nhử cũng được, bẫy cũng được, thứ thuộc về ta, ta nhất định sẽ thu hồi.”
Một âm thanh cổ lão sâm nghiêm vang lên, một thần chi sáng chói ẩn hiện trong sương mù xuất hiện.
Đây là một thân ảnh vừa mơ hồ lại vừa sáng chói, đứng chính giữa hư vô mênh mông, giống như từ thời không đa chiều bước ra.
Từng luồng thần hoàn lượn lờ bao phủ bên người. Mỗi một thần hoàn đều giống như một vòng tinh vân, bên trong rải rác đủ loại thế giới và vũ trụ.
Bên trong mỗi vòng thần hoàn dường như đang thai nghén vô số con dân, đồng thời cũng có chư thiên thế giới đang sinh diệt, diễn hóa.
Gương mặt của nàng khi thì mơ hồ, khi thì uy nghiêm, khi thì vũ mị phong tình, khi thì lạnh lùng như băng.
Mỗi một khắc đều đang biến hóa, không cách nào chân chính thấy rõ, được thần quang mênh mông tràn ngập.
Cả màn trời dường như khó mà dung nạp được chân thân của nàng, chỉ một thần hoàn thôi cũng đủ ép mảnh hư vô tối tăm này rồi.
“Thái Tuyên ngươi đã không còn ở trạng thái đỉnh phong, bản nguyên bị hao tổn kia chính là bằng chứng tốt nhất. Ngươi còn dám đến đây tranh đoạt. Xem ra, ngươi nguyện ý nộp mạng, mau giao thần cách của ngươi cho chúng ta.”
Thần chín đầu chín cánh lên tiếng quát lớn. Hết chương 3472.



Bạn cần đăng nhập để bình luận