Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1327: Một chiêu

Chương 1327: Một chiêu

"Là hắn, Sở Bất Ngu! Không phải nói lúc trước hắn mất mạng ở bên trong cái di tích nào đó rồi sao, bây giờ vậy mà lại xuất hiện nơi đây?"

"Quá tốt rồi, cuối cùng bên phía chúng ta cũng có một vị nhân vật có phân lượng đứng ra … "

Mọi người bên phía Bát Hoang thập vực thấy người kia trong nháy mắt, dâng lên náo động không nhỏ, đương nhiên rất nhiều người đều nhận ra tên nam tử áo xám đó.

Rất nhiều thế hệ trước càng thêm cảm thấy vui mừng, đột nhiên cảm thấy trận chiến này có hi vọng.

Nam tử áo xám tên là Sở Bất Ngu, chính là một vị tuổi trẻ chí tôn, thực lực cũng thuộc dạng người xuất sắc ở trong cùng thế hệ.

Có điều đoạn thời gian trước, nghe nói hắn đi nhầm vào di tích nào đó, mất mạng ở bên trong.

Rất nhiều người còn có chút tiếc hận, cảm thấy một vị thiên kiêu trẻ tuổi kinh tài tuyệt diễm lại chết như vậy.

Nhưng không nghĩ tới, hôm nay vậy mà Sở Bất Ngu lại hiện thân ở nơi đây, cho tất cả mọi người một kinh hỉ.

"Thực lực của Sở Bất Ngu mọi người rõ như ban ngày, nếu như hắn ra tay chắc có thể thăm dò ra thực lực đời này của Thượng giới."

Rất nhiều thế hệ trẻ tuổi ở trong lòng nói nhỏ, có lòng tin rất lớn đối với Sở Bất Ngu.

Ở Bát Hoang thập vực, Sở Bất Ngu cũng thuộc dạng loại thiên kiêu cực kì đặc biệt, nghe nói trước khi bảy tuổi, hắn ngay cả Linh Hải cũng chưa được mở ra, bị sư tôn mắng là ngu dốt.

Sau đó, hắn bất mãn đối với chuyện kia, đã đổi tên mình thành Bất Ngu, từ đó về sau hiện ra nghị lực và chăm chỉ vượt xa người thường, cứ thế mà tu vi đuổi kịp những người khác.

Có thể nói, Sở Bất Ngu có căn cơ vững chắc, ở trong cùng thế hệ cũng có rất ít người có thể sánh vai với hắn.

Sở Bất Ngu không nhiều lời, mang đến cho người ta một loại cảm giác chất phác trung thực, nhưng hiện tại ánh mắt của hắn cũng rất lăng lệ, đi vào trên chiến trường, cũng không nói nhảm, trực tiếp ra tay.

"Cuối cùng đã xuất hiện một tên khá là thú vị… "

Dạ Hàn liếm liếm máu nhuốm bờ môi, không những không buồn, ngược lại có chút khoái ý cười ha hả, vẻ mặt kia giống như dã thú nhìn chằm chằm con mồi.

Rất nhanh, hai người giao thủ với nhau, vô số ánh mắt của người hai giới đều hội tụ tới, nhìn chằm chằm vào trận chiến đó.

Trên thân của Sở Bất Ngu bộc phát ra ánh sáng chói mắt, mỗi một cái lỗ chân lông dường như cũng phát sáng, giống như một vị Cổ Thần được chế tạo từ thần kim bất hủ.

Dạ Hàn giơ vuốt đánh tới, tâm ý máu tanh vô tận, khí thế phô thiên cái địa từ sau lưng quét sạch, bao phủ lại phía trước Sở Bất Ngu.

Oanh! !

Giữa trời đất nơi đây vang lên âm thanh sấm rền, hư không dường như cũng muốn sụp đổ, hiện lên từng đạo khe nứt lớn đáng sợ, các loại ánh sáng và phù văn bay tán loạn đang diễn hóa ra thần thông với thuật pháp chí cường.

Mảnh vỡ của từng đạo pháp tắc bay múa, hóa thành các loại thần binh, hóa thành thiên đao, chiến qua, bộc phát ra ba động khủng bố.

Nơi này lập tức hỗn loạn, các loại trật tự thần liên loạn vũ đánh xuyên qua hư không, xuyên qua nơi xa xôi, phá vỡ sương mù.

Không thể không nói, thực lực của Sở Bất Ngu rất mạnh, không chỉ mạnh hơn một trình độ so với Trương Bá Thiên vừa rồi, sau khi giao thủ năm mươi chiêu với Dạ Hàn cũng không hề rơi xuống thế hạ phong một chút nào.

Tình cảnh như vậy làm cho đám người Bát Hoang thập vực, đột nhiên thấy được hi vọng, có chút phấn chấn.

Trên mặt của không ít thiên kiêu trẻ tuổi nổi danh với Sở Bất Ngu cũng là ra nụ cười, còn dự định ra sân.

Trong nháy mắt, hai người giao thủ đã mấy trăm chiêu, trên mặt của Sở Bất Ngu dần dần hiển lộ ra mất sức, trên thân của hắn bắt đầu hiện lên vết máu, xuất hiện thương thế, thương thế một vài chỗ, thậm chí đủ sâu để thấy xương.

Khuôn mặt của hắn hơi trắng, xương cốt răng rắc răng rắc rung động, không ngừng lùi lại tránh né, đã không còn ở thế đỉnh phong trước đó.

Ngược lại dáng vẻ của Dạ Hàn như được đánh đến điên cuồng, trong con ngươi đều là khát máu và hung tàn, trong mắt dường như chỉ có chiến đấu.

Đây chính là bản tính của bộ tộc Dạ Xoa, càng đánh càng hăng, càng giết càng cuồng.

Cuối cùng, sau ba trăm chiêu, Dạ Hàn bắt lấy một cơ hội, thần lực sôi trào, từ trên đỉnh đầu có khí huyết xuyên qua.

Lập tức, đột nhiên tìm kiếm hướng về phía trước, hai tay hóa thành lưỡi đao bất hủ, thổi phù một tiếng xé rách thân thể của Sở Bất Ngu.

"Ngươi cũng chỉ có chút năng lực ấy sao? Một trận chiến này chỉ thế mà thôi!"

Dạ Hàn cười lạnh, nhìn Sở Bất Ngu giãy dụa ở trên tay mình, ánh sáng trong ánh mắt của hắn dần dần ảm đạm.

Sức mạnh toàn thân của Sở Bất Ngu bắn ra, thân thể của hắn bị xé nát vỡ vụn biến thành sương máu đầy trời, bước theo gót người trước đó.

Trong lúc nhất thời, nơi đây đột nhiên trở nên yên lặng, trong lòng của tất cả mọi người của Bát Hoang thập vực chấn động kinh hãi.

Thậm chí ngay cả Sở Bất Ngu cũng không phải là đối thủ của Dạ Hàn, sau ba trăm chiêu hắn đã bị giết chết?

Mặc dù hiện giờ trên thân của Dạ Hàn cũng có thương thế, thế nhưng Sở Bất Ngu chính là tuổi trẻ chí tôn cực kì nổi danh ở bên phía Bát Hoang thập vực, chưa hề bại một lần.

"Bất Ngu… "

Sắc mặt của tộc nhân Sở Bất Ngu bi thống, có chút hối hận vừa rồi tại sao không có cản hắn lại.

"Còn có ai không?"

Giờ phút này, Dạ Hàn đang rất hưng phấn, con ngươi tinh hồng, mang theo ý khát máu hung tàn, lại lần nữa đảo qua rất nhiều tuổi trẻ chí tôn ở phía trước.

Sắc mặt của rất nhiều người lạnh xuống, lạnh lùng nhìn hắn, bây giờ, mọi người đã thăm dò thực lực chân chính của Dạ Hàn không sai biệt lắm, cảm giác mình có thể tiến lên đánh với hắn một trận, báo thù vừa rồi, một lần rửa sạch hổ thẹn.

Hết chương 1327.
Bạn cần đăng nhập để bình luận