Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 466: Đây có lẽ chính là bí mật của Cố Trường Ca

Chương 466: Đây có lẽ chính là bí mật của Cố Trường Ca

Mà lúc này, bên ngoài tổ điện Cố Lâm Thiên đang hộ pháp cho Cố Trường Ca, bỗng nhiên cảm nhận được khí tức trong điện có chút kỳ quái.

Hắn phong tỏa ngăn cản ba động ở nơi này.

Cho dù là hắn hay là những người khác, cũng rất khó phát giác được chuyện xảy ra bên trong Niết Bàn Trì của tổ điện.

Nhưng mà giờ khắc này, trong lòng hắn sinh ra bất an.

Đối với hắn mà nói, loại trực giác này rất là chuẩn xác.

Cho nên, chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, Cố Lâm Thiên đã vung ống tay áo lên, lập tức mở ra cánh cửa bên trong tổ điện.

Nhưng mà còn chưa tiến nhập vào trong đó.

Một cỗ ma tính mênh mông đập vào mặt, làm cho thần sắc của hắn cũng không khỏi biến đổi.

"Không ổn!"

Chuyện lo lắng nhất quả nhiên phát sinh, bên trong Niết Bàn Trì có rất nhiều tạo hóa chi vật, làm cho ma tâm của Cố Trường Ca phát sinh lột xác lần nữa, từ đó giúp nảy sinh ma tính của hắn.

Nhưng rất hiển nhiên là hắn vẫn chậm nửa bước.

Theo ma tính kinh người ở trong đó, chỉ sợ lần lột xác này, đối với Cố Trường Ca mà nói, là họa chứ không phải là phúc.

"Tiên Nhi, ngươi không sao chứ?"

Cố Lâm Thiên rất mau đã tới chỗ sâu của tổ điện, gặp được thần sắc của Cố Tiên Nhi ở bên cạnh Niết Bàn Trì còn đang ngơ ngác, trên mặt còn có nước mắt, có chút lo lắng hỏi.

Hắn lo lắng nhất chính là Cố Trường Ca sẽ động thủ với Cố Tiên Nhi.

Vào mười mấy năm trước chính là như thế.

Hiện tại một khi Cố Trường Ca không áp chế nổi ma tính, sẽ phát sinh cái gì? Quả thực khiến sau lưng hắn phát lạnh.

Bây giờ thấy Cố Tiên Nhi không có việc gì, để hắn không khỏi thở phào một cái.

"Bá phụ, ta không sao."

Cố Tiên Nhi thấy Cố Lâm Thiên tiến đến, cũng phản ứng lại, sau đó vội vàng nói, "Bá phụ, ngươi mau nhìn Cố Trường Ca, trạng thái bây giờ của hắn rất không ổn, vả lại…"

Đang nói, âm thanh của nàng lại bắt đầu phát run.

"Vả lại hắn vì không muốn làm ta bị thương, tự phế đi hai tay…"

Lúc này, không cần Cố Tiên Nhi nhiều lời, Cố Lâm Thiên cũng thấy Cố Trường Ca ở một bên đang nhắm mắt ngồi xếp bằng.

Hai tay của Cố Trường Ca trống trơn, trên mặt còn mang theo vết máu năm màu, thần tính kinh người đang tràn ngập và đan xen, sinh mệnh lực dâng trào.

Thương thế của hắn đang bắt đầu khép lại.

Đến cảnh giới này của Cố Trường Ca, chỉ cần chân linh bất diệt, trọng sinh đoạn chi cũng chỉ là sự việc trong một ý niệm.

Điểm thương thế ấy với hắn mà nói, kỳ thật không là cái gì.

Cố Lâm Thiên cũng không ngoài ý muốn, hắn thấy khí tức hiện tại của Cố Trường Ca rất bình tĩnh, vẫn như thường lệ.

Nhưng hắn cũng không thể xác định Cố Trường Ca hiện tại và Cố Trường Ca trước kia, có giống nhau hay không.

Loại chuyện ngăn chặn ma tính này, hắn cũng không giúp Cố Trường Ca được.

"Trường Ca hắn không có việc gì, ngươi không cần lo lắng cho hắn, ngươi không có việc gì thì tốt rồi." Cố Lâm Thiên thở dài, nói với Cố Tiên Nhi.

Hắn lại thấy được ba tên thiên kiêu khác của Cố gia đang ngất đi ở trong góc, bọn hắn không có bất trắc gì, chỉ là ngất đi.

Bất quá, để cho an toàn, Cố Lâm Thiên vẫn xuất thủ, xóa đi một đoạn ký ức này của bọn hắn.

"Bá phụ…"

Trông thấy cảnh tượng này, Cố Tiên Nhi không biết phải nói gì, hiện tại trong đầu của nàng là một mảnh rối bời.

Rất nhiều nghi hoặc và khó hiểu, mặc dù Cố Lâm Thiên nói không cần lo lắng cho Cố Trường Ca, nhưng mà làm sao nàng lại có thể không lo lắng được?

Nếu như không phải vào thời khắc mấu chốt, Cố Trường Ca tự phế hai tay, thì bây giờ nàng chỉ sợ đã chết rồi?

Nhiều năm như vậy, lẽ nào Cố Trường Ca vẫn luôn đối kháng với ma tính?

Mặt ngoài, Cố Trường Ca nhìn như phong quang vô hạn, danh tiếng ở thế hệ trẻ tuổi không ai sánh được.

Nhưng người nào biết trong bóng tối hắn phải chịu tra tấn như thế nào.

Cố Tiên Nhi còn nhớ rất rõ, thần sắc hung ác vừa rồi của Cố Trường Ca, tựa như muốn tàn sát chư thiên vạn vực!

Trong loại cảm xúc này, còn có thể bảo trì thanh tỉnh và lý trí?

Nhất là vừa rồi, Cố Trường Ca làm đủ thứ để bảo hộ nàng, làm sao nàng không cảm nhận được?

Nghĩ tới đây, Cố Tiên Nhi nhìn về phía Cố Trường Ca, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp, áy náy, hoảng hốt… đủ loại cảm xúc đều có.

Trong ngày thường, mặc dù Cố Trường Ca rất xấu xa, làm cho người khác chán ghét, thái độ còn lạnh lùng như vậy, lúc lạnh lúc nóng.

Nhưng hắn đối xử với nàng, kỳ thật vẫn rất ôn nhu, rất tốt.

Trong lúc nhất thời, Cố Tiên Nhi cảm giác chân tướng mà bản thân nàng đang tìm kiếm, đang ở ngay trước mắt.

"Bá phụ, Cố Trường Ca hắn tại sao lại đột nhiên trở nên như thế này? Dường như ngươi đã biết hết thảy mọi việc."

Cố Tiên Nhi dò hỏi, bây giờ Cố Trường Ca tựa hồ cũng nghe được hết thảy, đang ngồi xếp bằng ở nơi đó, vết thương trên cánh tay hắn, đang nhanh chóng khép lại.

Nàng cũng không biết khi hắn mở mắt, sẽ phải đối mặt với như thế nào.

Nghe vậy, Cố Lâm Thiên trước tiên là liếc mắt nhìn Cố Trường Ca, sau đó nhìn về phía Cố Tiên Nhi, lắc đầu thở dài nói, "Như ngươi tận mắt nhìn thấy đó, bất quá hết thảy chuyện này vẫn nên để chính miệng của Trường Ca nói cho ngươi."

"Loại chuyện này, ta liền không nhúng tay vào."

Ma tâm can hệ trọng đại, coi như muốn nói, vậy cũng phải do chính Cố Trường Ca quyết định.

Hắn - người phụ thân này, cũng sẽ không can thiệp.

Vả lại coi như không nói, lấy tính cách của Cố Tiên Nhi, nàng rất có thể cũng đoán được mọi chuyện.

Sau đó, ống tay áo của Cố Lâm Thiên vung lên, mang theo Cố Trường Ca trực tiếp rời đi nơi này, có một số việc hắn vẫn phải hỏi Cố Trường Ca cho rõ.

"Đây có lẽ chính là bí mật mà Cố Trường Ca cho tới nay không muốn ai biết." Thấy Cố Lâm Thiên không nói, Cố Tiên Nhi cũng không ngoài ý muốn.

Nàng đã biết rõ.

Chuyện này có lẽ có liên quan đến thiên phú của Cố Trường Ca lúc mới sinh, dẫn đến ma tính của hắn cắm rễ, ảnh hưởng đến ý thức và cử động ngày thường của hắn.

Cho nên khi mới còn nhỏ, liền làm ra việc đào đại đạo chi cốt của nàng.

Sau này, tu vi của Cố Trường Ca từng bước cường đại, có thể dần dần ngăn chặn loại ma tính này, sẽ không chịu ảnh hưởng của nó.

Hết chương 466.
Bạn cần đăng nhập để bình luận