Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1737: Thật đúng là phế vật

Chương 1737: Thật đúng là phế vật

“Vậy mà lại thật sự động thủ với ta?”

Đuôi lông mày của Cố Trường Ca khẽ nhíu, tựa hồ cũng cực kỳ ngoài ý muốn. Ống tay áo phẩy một cái, hư không trước mặt run rẩy rồi trở nên mơ hồ. Ngay sau đó kiếm quang giết đến trước mặt hắn bị đánh gãy thành từng khúc.

Đây là một cỗ vĩ lực mênh mông, chính là diệu dụng quy tắc không gian, có thể đoạn sơn hà, nứt càn khôn.

“Những người này điên rồi, thật sự bất chấp mọi hậu quả.”

“Điên rồi, điên hết cả rồi.” Sắc mặt mấy tồn tại cổ lão khó coi, cảm giác được sự tình trở nên phiền toái. Dù sao thì ai cũng không có cách nào rửa sạch hiềm nghi.

Người nào có thể cam đoan thế lực phía sau mình không ra tay đối với Cố Trường Ca chứ?

Ngay sau đó có thân ảnh biến mất tại chỗ, trực tiếp vọt vào trong sương mù muốn bắt đám người áo đen kia khảo vấn lai lịch.

Cảnh tượng đột ngột này thật sự quá mức kinh người. Rất nhiều tu sĩ sắc mặt trắng bệch, nghĩ lại mà sợ.

“Bọn hắn vậy mà lại dám động thủ đối với Trường Ca thiếu chủ đang bị trọng thương, chẳng lẽ định giết chết hắn trong thời điểm này?”

“Chuyện đêm nay tuyệt đối sẽ oanh động toàn bộ thượng giới, khó có thể tưởng tượng…” Nhiều tu sĩ kinh hãi không thôi, có dự cảm một đại sự sắp sửa phát sinh.

Không rõ trận sương mù này cuốn tới từ nơi nào mà vô cùng nồng đậm, ẩn chứa quy tắc kinh khủng có thể che đậy giác quan của tu sĩ.

Rất nhiều người nhìn cảnh tượng mơ hồ phía trước mà chỉ có thể thối lui về nơi xa.

“Ngược lại ta thật sự rất muốn nhìn xem là ai dám ra tay với ta.”

Trên mặt Cố Trường Ca có chút lãnh ý. Hắn nhìn qua phương hướng mấy người áo đen biến mất, ánh mắt có dị sắc thoáng qua. Tiếp theo từ trên lầu các hắn bước tới một bước nhanh chóng đuổi theo, tiến vào trong làn sương mù.

“Ầm!!”

Lúc này trên đỉnh Hoàng triều đã hỗn loạn tưng bừng. Du hoàng mặc dù chấn kinh nhưng cũng không lo được những chuyện xảy ra xung quanh.

Hắn khẽ quát một tiếng, mi tâm loé lên quang hoa, bắn ra một thanh kiếm nhỏ màu vàng kim dài một tấc chém thẳng về phía Du Thiên Chính.

Sắc bén tuyệt thế, vạn sợi Long khí hỗn độn hết sức khủng bố rủ xuống.

Du Thiên Chính ở xa xa hét một tiếng dài, thi triển bí pháp mà Cố Trường Ca ban tặng, da thịt cốt nhục bắt đầu bốc cháy trở nên óng ánh rực rỡ.

Nhất là trong mi tâm có một cái Tinh Thần Chung đỏ rực bay ra, xông vào đạo kiếm.

Giữa hai bên bộc phát ánh sáng rực rỡ quét sạch bốn phương tám hướng.

Lầu các cung điện bốn phía hóa thành tro bụi.

Sương mù nồng đậm, vô cùng mãnh liệt.

Tất cả mọi người đã sớm tránh về nơi xa, sợ bị lan đến gần, cực kỳ chấn động.

“Đinh!”

Âm thanh của hoàng chung đại lữ vang vọng thiên địa, quang mang đỏ rực hừng hực bao quanh thân chuông. Rất nhanh sau đó chiếc chuông phóng đại, treo trên đỉnh đầu Du Thiên Chính ung dung âm vang.

Tinh Thần Chung này chính là một kiện Chuẩn Đế Khí, thậm chí đã đản sinh ra đế văn xen lẫn kinh khủng cực độ.

Du hoàng ở phía trước toàn thân quẩn quanh hoàng đạo chi khí. Hắn cầm kiếm mà đứng, mi tâm có rường kiếm dài mấy chục trượng bay ra. Hắn tựa như vô địch thiên tử thần uy lẫm liệt.

Kiếm này là do hỗn độn Thần thạch đúc thành, trời sinh có thể hấp dẫn hỗn độn khí. Phía trên khắc họa đầy phù văn, hội tụ khí vận của Đại Du, hiện giờ hoá thành đạo kiếm kinh thế, không gì không trảm!

Hắn rống to một tiếng, tay cầm Hỗn Độn đạo kiếm bổ tới, quét ngang bốn phương tám hướng.

Tóc hắn bay múa rối bời, đôi mắt khiếp người, mang khí thế tựa như quân vương nuốt trọn Càn khôn nhật nguyệt.

Ầm!

Du Thiên Chính bay ngược ra ngoài suýt chút nữa đã nổ tung, hắn chỉ có thể lấy cứng chọi với cứng. Chuông lớn trên đầu cũng là thần tài, được đúc thành từ Đại La Ngân Tinh, mặc dù không bằng Hỗn Độn đạo kiếm nhưng cũng vô cùng kinh khủng.

Hắn thi triển bí pháp khiến toàn thân bị huyết quang nhuộm thành màu đỏ, hừng hực chói mắt.

Cuối cùng hai người thi triển ra thủ đoạn kinh khủng nhất, lập tức làm cho hư không nơi này băng diệt, trở thành một mảnh trống rỗng.

Phụt!

Khuôn mặt Du Thiên Chính trắng bệch. Cho dù hắn mượn bí pháp mà Cố Trường Ca ban tặng nhưng cũng không phải là đối thủ của Du hoàng. Khí tức Chuẩn Đế cảnh băng liệt hiện lên vết rạn đáng sợ.

Hỗn Độn đạo kiếm chính là quốc khí của Đại Du tiên triều. Từ một số phương diện mà nói nó có thể sánh với Tiên khí.

Mặc dù chưa hoàn toàn khôi phục nhưng uy năng của nó mênh mông vô ngần mà huyền diệu khó lường, khó mà chống lại.

“Chắc hẳn ngươi rõ ràng chênh lệch giữa ta và ngươi…”

Du hoàng lạnh lùng nhìn hắn, toàn thân phát sáng, Hỗn Độn đạo kiếm liền muốn chém xuống giết chết Du Thiên Chính.

Toàn thân Du Thiên Chính đều là máu, hắn hấp hối sắp chết, bộ dạng đèn đã cạn dầu.

Hắn cười thảm một tiếng, không nghĩ tới dùng hết tất thảy mọi thủ đoạn, thậm chí thi triển cả bí pháp mà Cố Trường Ca ban tặng nhưng vẫn bại trận.

Không phải là thực lực của hắn không bằng Du hoàng, mà là kém ở binh khí.

Nhưng sau một khắc hắn trừng to mắt, có chút khó có thể tin, thậm chí là nghi ngờ có phải bản thân mình nhìn nhầm hay không.

“Cố công tử…”

Lúc Du Thiên Chính sắp tuyệt vọng, không nghĩ rằng cách đó không xa có một thân ảnh thon dài đang chậm rãi đi tới, mặc dù đang ở trong sương mù nhưng cử chỉ lại siêu nhiên thoát tục.

Hắn nhịn không được thất thanh hô lên, một lần nữa trong lòng dấy lên hy vong.

“Thật đúng là một phế vật.”

Cố Trường Ca nhìn qua Du Thiên Chính bị thua khẽ gật đầu một cái, ánh mắt bình thản không gợn sóng.

“Là ngươi…”

“Làm sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”

Nhìn thấy Cố Trường Ca đi tới nơi này, khuôn mặt Du hoàng biến đổi kịch liệt, lộ ra một cỗ sợ hãi, không còn vẻ chững chạc lạnh nhạt như vừa rồi.

Hắn thật sự không nghĩ tới trong tình huống này, Cố Trường Ca vậy mà lại hiện thân, không phải hắn đang bị thương, bị người khác tập sát sao?

Cố Trường Ca không nói gì cả, ánh mắt thâm thuý mà lạnh lẽo: “Kể từ hôm nay, Đại Du nên đổi chủ rồi.”

Hết chương 1737.
Bạn cần đăng nhập để bình luận