Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2317: Tiểu Vọng Nguyệt đáng thương

Chương 2317: Tiểu Vọng Nguyệt đáng thương

Một đạo ánh sáng vàng rực chói mắt đang toả ra từ nơi đó.

Rất nhiều phù văn cổ xưa và cấm chế khắc trên mặt đất đều phát ra ánh sáng chói mắt.

Nhưng khi chúng nó đứng dưới con đường rực rỡ ánh vàng ấy thì đều bị diệt trừ toàn bộ, hoàn toàn không còn bất cứ dấu vết nào, tất cả trở nên tĩnh lặng. Trên con đường hình thành từ ánh sáng vàng ấy có ba người đang đứng, trong đó có một bóng hình mà nó vô cùng quen thuộc, khiến nó lập tức ngây ngẩn cả người.

Sau đó nó kịp phản ứng lại liền “vút” một cái, hóa thành một ánh sáng bạc lao về phía trước. Tốc độ nhanh như lưu quang làm cho cả Luân Hồi hồ yên ả phải dậy sóng kinh người.

“Đó là loại dị thú gì?”

Hai người Lạc Nhan Khê và Nguyệt vương đứng trên đại đạo màu vàng, hai nàng đánh giá hồ nước màu bạc mênh mông vô tận này, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng chấn động.

Bỗng nhiên nhìn thấy cảnh tượng này thì hết sức khiếp sợ, cho rằng dị thú ở đây đang định tập kích các nàng nên lập tức nâng cao cảnh giác.

Vết thương của Nguyệt vương đã gần khỏi hẳn, nàng trực tiếp tế xuất Tiên Vương Khí, căng thẳng chờ đợi.

Lạc Nhan Khê tuy giật mình nhưng vẫn chưa tiến vào trạng thái đề phòng, bởi vì có Cố Trường Ca ở bên cạnh, nàng không cần lo lắng làm gì. Nhưng kết quả lại làm cho hai người giật mình, chúm sáng bạc ấy tiến đến gần bọn hắn lại hóa thành một thiếu nữ tóc bạc cỡ mười bốn mười lăm tuổi.

Gương mặt của nàng tinh xảo động lòng người, một đôi mắt như lưu ly điểm nét ửng đỏ. Mái tóc dài màu bạc xinh đẹp như ánh trăng đổ xuống, mỹ lệ đến kinh người.

Nhưng mà, thiếu nữ tóc bạc này lại trưng ra vẻ mặt vô cùng buồn tủi, nước mắt nàng rơi như mưa, thút tha thút thít rồi nhào thẳng tới chỗ Cố Trường Ca đứng một bên.

"Chủ nhân... cuối cùng thì người đã về.”

Nàng bật khóc nức nở, nhưng vừa muốn ôm lấy eo Cố Trường Ca thì lại bị hắn lạnh mặt đè đầu nàng xuống, không cho nàng tiến lại gần.

"Đừng lau nước mắt lên người ta."

Cố Trường Ca chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra đây chính là Tiểu Vọng Nguyệt lúc trước mình đưa ra từ Tử Sơn. Chẳng qua bởi vì hắn cảm thấy phiền toái nên đã ném nàng cho Cố Thanh Y, để Cố Thanh Y nuôi dưỡng hộ hắn. Chỉ khi hắn có thời gian mới nghĩ đến việc đi thăm nàng.

Tiểu Vọng Nguyệt vốn là Chưởng Thiên Thất Khí của Tiên Cung bí tàng mà Cố Trường Ca mang ra từ Tử Sơn.

Chẳng qua lúc ấy, hắn có rất nhiều việc phải làm nên không rảnh quan tâm đến nàng quá nhiều.

Hơn nữa, hắn cảm thấy Cố Thanh Y khá nhàn rỗi nên mới đưa Tiểu Vọng Nguyệt cho nàng để nàng nuôi dưỡng thay hắn. Chỉ có điều vừa để Cố Thanh Y nuôi thì lại nuôi luôn đến tận bây giờ.

Lúc trước Cố Thanh Y rời khỏi thượng giới, Tiểu Vọng Nguyệt cũng bị nàng mang theo, cứ như vậy rời đi. Cố Trường Ca gặp lại nàng ở nơi này hoàn toàn là ngoài ý muốn, nhưng dường như cũng hợp tình hợp lý.

"Chủ nhân…”

Giờ khắc này, khoé mắt Tiểu Vọng Nguyệt cũng ửng đỏ, nàng hít hít mũi, bật khóc nức nở trông vô cùng đáng thương. Không ngờ tới lại bị Cố Trường Ca đè đầu lại, không cho nàng tiến lại gần.

Nàng nhìn thấy Cố Trường Ca xuất hiện ở chỗ này thì vô cùng vui vẻ, lập tức nhảy nhót chạy tới. Nàng muốn tương phùng cùng Cố Trường Ca, kể lại tất cả những ấm ức tủi khổ của mình.

Kết quả hắn vẫn lạnh lùng vô tình như vậy, thậm chí còn đè đầu nàng, không cho nàng tới gần.

Cố Trường Ca nhìn nàng, khẽ lắc đầu nói:

"Ta không phải chủ nhân của ngươi, có phải ngươi nhận lầm người rồi không."

"Không đâu…” Tiểu Vọng Nguyệt ngước đôi mắt đáng thương lên nhìn hắn, đôi mắt ấy đong đầy nước mắt, vô cùng đáng thương nức nở từng hồi.

Sao nàng lại nhận lầm được?

Chỉ vì hắn không muốn nuôi nàng nên nàng mới phải đi theo chủ nhân Thanh Y mà thôi.

Lạc Nhan Khê và Nguyệt vương đứng bên canh vô cùng ngạc nhiên, cả hai không ngờ thiếu nữ tóc bạc này lại quen Cố Trường Ca, hơn nữa còn gọi Cố Trường Ca là chủ nhân?

Nhưng hai nàng không dám hỏi nhiều, chỉ đứng bên cạnh im lặng quan sát mọi chuyện.

"Thanh Y đâu? Hiện giờ nàng ấy đang ở đâu?”

Cố Trường Ca cũng không để ý tới những biến hóa trong tâm trạng của Tiểu Vọng Nguyệt, chỉ mở miệng hỏi.

Hắn cũng khá hiểu rõ người này, nếu có Cố Thanh Y đứng bên cạnh thì chắc chắn nàng không dám xưng hô với hắn như vậy.

Chỉ mong có thể trốn được xa nhất có thể.

Cái dáng vẻ đáng thương này chỉ đang giả bộ cho hắn xem mà thôi.

Không chừng là do nàng không muốn ở lại cái chốn này được nữa, muốn hắn dẫn nàng rời đi nên mới có biểu cảm như vậy thôi.

Tiểu Vọng Nguyệt sụt sịt trả lời.

"Chủ nhân Thanh Y dẫn ta tới nơi này liền rơi vào ngủ say, đã mấy trăm năm chưa từng có động tĩnh."

"Rơi vào giấc ngủ say?"

Cố Trường Ca nhíu mày.

"Đúng vậy, hiện giờ chủ nhân Thanh Y vẫn đang ngủ say trong cung điện kia, ngay cả ta cũng không dám quấy rầy nàng."

"Cũng không biết đến khi nào nàng mới tỉnh lại."

Tiểu Vọng Nguyệt tiếp tục trả lời, nàng chỉ vào cây cổ thụ chọc trời ở sâu trong Luân Hồi hồ.

Từ phương hướng này chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ, nhưng cái loại cảm giác cao xa mênh mông, hỗn độn khí cuồn cuộn đổ xuống, phảng phất như mở ra cả thiên địa, quả thật làm cho người ta cảm thấy rung động.

Lạc Nhan Khê dù sao cũng là một Chuẩn Tiên Đế có nhãn lực kinh người, đương nhiên có thể nhìn ra manh mối.

Hết chương 2317.
Bạn cần đăng nhập để bình luận