Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1270: Tâm kế không đơn giản

Chương 1270: Tâm kế không đơn giản

"Dừng tay cho ta!"

Cổ Vô Địch hừ lạnh một tiếng, khí thế biến đổi, phía sau hắn vậy mà hiện ra một đầu Chân Long, sương mù Hỗn Độn lan rộng, vô cùng uy mãnh, tôn lên chiến y màu vàng óng hắn đang mặc trên người như kim sắc chiến thần liếc nhìn nhân gian.

Cổ Vô Địch lộ ra sức mạnh Chí Tôn cảnh kinh khủng của mình, giết tới phía trước Thanh Vân phi thuyền .

Nhưng mà một chưởng kia vẫn chưa ngừng lại chút nào, có Hỗn Độn khí tràn ngập, giống như trời đất rơi xuống, trực tiếp phốc một tiếng đập vào trên người hắn, làm bóng dáng Chân Long ở phía sau lưng hắn sụp đổ, cả người ho ra máu, thân thể suýt chút nổ tung.

"Làm sao có thể… "

Cổ Vô Địch hoảng sợ, nhận thấy được tình thế không đúng, quay người muốn chạy trốn, nhưng một chưởng kia lại giống như vũ trụ hóa thành đã trấn áp hắn trong đó, không thể động đậy.

Mà giờ khắc này, ở nơi sâu nhất của đại lục này.

Trên Đệ Nhị Sơn nguy nga cổ lão, trong chủ điện, bầu không khí lại đặc biệt ngưng trọng nghiêm túc.

Đại điện rộng lớn, ngọc trắng làm trụ, lưu ly làm ngói, có tiên quang mờ mịt tràn ngập, giống như Tiên Cung trong truyền thuyết.

Một vị lão giả râu tóc bạc trắng, mặc áo bào trắng thân hình có hơi khom đang híp mắt, khom người, cùng những người còn lại bên trong đại điện nói gì đó.

Ở sau lưng của lão giả áo bào trắng, có đứng một nam tử trẻ tuổi khuôn mặt thanh tú, thân hình thẳng tắp, con ngươi mang theo màu xanh nhàn nhạt, tia sáng màu xanh lượn lờ, dáng vẻ tu vi thâm hậu.

"Quyết định ấy của Nhị Sơn Chủ, xin thứ cho ta không thể đồng ý."

"Bây giờ Bát Hoang Thập Vực gặp đại nạn, đại quân Thượng giới đang tấn công tới, chính là thời điểm đệ tử của Cửu Đại Sơn ta xuất thế, thời cơ để hành tẩu thiên hạ, thu lấy tín ngưỡng, sao có thể vì chuyện đó mà phong sơn đây?"

"Cơ hội trời cho như thế một khi bỏ lỡ coi như hối hận suốt đời."

Đang đứng đối diện lão giả áo bào trắng, một vị lão giả mặc y phục màu đen cau mày, trong giọng nói có chút bất mãn.

Tuy hắn già nhưng vẫn còn rất khỏe, tinh thần nhấp nháy, đôi mắt đang mở hí có ánh sáng Hỗn Độn tràn ngập, tu vi cực kì khủng bố, chính là Tam Sơn Chủ bây giờ của Cửu Đại Sơn, cũng chính là sư tôn của Đạo Tử Cổ Vô Địch.

Mà lão giả áo bào trắng, chính là Nhị Sơn Chủ hiện tại, nam tử trẻ tuổi đứng ở sau lưng lão chính là đồ đệ Tiêu Dương nhỏ nhất của hắn.

Bên trong đại điện còn có các sơn chủ còn lại của Cửu Đại Sơn, nam nữ đều có, thân hình mơ hồ, khí tức cường hoành, khí huyết như vũ trụ hồng lô kinh khủng, làm người khác sợ hãi biến sắc.

Ở chỗ này có thể nói là hội tụ tất cả cường giả của Cửu Đại Sơn.

Mà giờ khắc này, nghe lời kia của Tam Sơn Chủ nói, các sơn chủ còn lại đều nhao nhao phụ họa, tỏ vẻ đồng ý, bất mãn với hành vi phong sơn của Nhị Sơn Chủ.

Chỉ có một số ít người trầm mặc, cảm thấy cách làm đấy của Nhị Sơn Chủ, cũng không phải là không có nguyên do.

"Đoạn thời gian trước ta dùng Cửu Sơn Tiên Ấn xem bói một phen, lúc nhìn trộm dòng sông thời gian, kết quả quẻ tượng cho thấy, Cửu Đại Sơn ta có nguy cơ diệt vong, hơn nữa sắp xảy ra, cách đối phó duy nhất chính là phong sơn."

"Ta làm như vậy đều chỉ vì mọi người, lần này không chỉ là họa của Bát Hoang Thập Vực, còn là họa của Cửu Đại Sơn ta."

Nghe vậy, Nhị Sơn Chủ chỉ lắc đầu, nhẹ giọng thở dài nói, có chút bất đắc dĩ.

"Thuyết pháp đấy, ngươi đã nói bao nhiêu lần rồi? Mỗi lần Thượng giới xâm lấn, ngươi cũng nói có đại họa lâm đầu, kết quả mỗi lần đều là sấm to mưa nhỏ, đệ tử xuất thế của Cửu Đại Sơn ta, chưa từng gặp qua nguy hiểm đáng sợ?"

"Ngươi có biết hay không, lần này nếu phong sơn, uy nghiêm và tín ngưỡng vô số năm qua góp nhặt được của Cửu Đại Sơn ta sẽ không còn sót lại chút gì, tu sĩ và sinh linh Bát Hoang Thập Vực, sẽ đối đãi với chúng ta như thế nào? Cảm thấy chúng ta e ngại Thượng giới, lâm trận lùi bước!"

Tam Sơn Chủ nghe nói như thế, không khỏi cười lạnh thành tiếng, có chút khinh thường đối với mánh khóe suy diễn của Nhị Sơn Chủ.

Lời nọ vừa nói ra, trong nháy mắt toàn bộ đại điện đã yên tĩnh trở lại.

Ngay cả Nhị Sơn Chủ cũng há to miệng, muốn nói gì đó, kết quả cuối cùng nuốt trở lại vào trong cổ họng, thở dài một tiếng.

Nhưng tình huống lần này quẻ tượng biểu hiện, hắn cảm thấy không giống với ngày trước, cho nên mới thận trọng như thế.

Thế nhưng những người còn lại đều không tin tưởng.

"Hơn nữa lần này, chuyện ngươi khăng khăng giao Cửu Sơn Tiên Ấn cho Tiêu Dương, lão phu cũng không thể đồng ý."

"Mặc kệ Vô Địch hắn là tu vi hay năng lực đều vượt xa Tiêu Dương rất nhiều, ngươi dựa vào cái gì không cho hắn cơ hội?"

"Nếu Cửu Sơn Tiên Ấn được tranh giành công bằng thật sự, lão phu không còn lời nào để nói, nhưng ngươi thiên vị tiểu đồ đệ ấy của ngươi như thế, lão phu ngược lại muốn vì Vô Địch tranh giành một chuyến!"

Tam Sơn Chủ tiếp tục mở miệng, trong đôi mắt có thần quang lập lòe, nhìn chằm chằm Nhị Sơn Chủ trước mặt, muốn vì đồ đệ của mình, đòi một cái công đạo.

Sơn chủ còn lại nghe vậy đều gật đầu, có chút đồng ý.

"Sư tôn, Tam Sơn Chủ nói rất phải, tu vi hay năng lực của Vô Địch sư huynh đều vượt xa ta rất nhiều."

"Cửu Sơn Tiên Ấn ấy vẫn nên do Vô Địch sư huynh gánh vác thì tốt hơn, hơn nữa giao thủ, Vô Địch sư huynh đã là tu vi Chí Tôn cảnh, ta làm sao có thể là đối thủ của hắn đây?"

"Cho nên vẫn xin sư tôn ngài thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, Cửu Sơn Tiên Ấn nọ vẫn giao cho Vô Địch sư huynh thì thích hợp hơn."

Mà lúc này, nam tử trẻ tuổi vẫn trầm mặc đứng sau lưng Nhị Sơn Chủ, bỗng nhiên mở miệng ra nói.

Hắn sờ lên cái mũi, cười khổ một tiếng, chính dáng vẻ năng lực không đủ, nên muốn lấy đại cục làm trọng.

"Tiêu Dương, ngươi…"

Nhị Sơn Chủ nghe vậy quay đầu lại, lắc đầu, không nói thêm gì.

Có điều hiện tại những người còn lại đều nghe hiểu lời đó của Tiêu Dương, ánh mắt lấp lóe dị sắc, rõ rệt nghe là đang khiêm nhường, nhưng kì thực lại cảm thấy việc đấy đối với hắn không công bằng.

Tiêu Dương đó tuổi không lớn lắm, nhưng lòng dạ tâm kế lại không đơn giản.

Hết chương 1270.
Bạn cần đăng nhập để bình luận