Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1011: Sao ngươi không đi mà cường thế với Cố Trường Ca?

Chương 1011: Sao ngươi không đi mà cường thế với Cố Trường Ca?

"Trước đó Trường Ca từng nhắc đến chuyện này với ta."

Nghe nói như thế, trong lòng Lục Quan Vương Quân Diêu và mọi người không khỏi có chút ngạc nhiên.

Cứu người ở ngoài Tiên Cổ cấm khu?

Theo bọn hắn biết, Tiên Cổ đại lục mới chỉ mở ra với thế giới bên ngoài mấy năm gần đây, nhưng Tiên Cổ cấm khu lại đã tồn tại từ xa xưa.

Có người nói trong có tàn tiên đang say ngủ, cũng có người nói trong đó cất giấu bí mật làm thời kỳ Tiên Cổ sụp đổ.

Vô số lời đồn không giống nhau.

Hiện tại nữ tử váy trắng này lại đến từ nơi đó.

Theo bản năng, bọn hắn cho rằng nàng là khách đến thăm từ cấm khu.

Nhưng lời nói của Nguyệt Minh Không cũng làm cho rất nhiều người giật mình. Là vị hôn thê của Cố Trường Ca, nàng giới thiệu như vậy, nhìn như tuỳ tiện đương nhiên, thật ra là đang thông báo cho mọi người biết.

Nàng có quan hệ rất thân mật với Cố Trường Ca.

Cố Trường Ca chưa từng giấu giếm những chuyện này với nàng.

Nếu là lúc bình thường, Nguyệt Minh Không tuyệt đối lười nhúng tay loại chuyện như vậy, chớ nói chi là giải thích như vậy cho mọi người.

Nhưng hôm nay nàng mơ hồ cảm giác được không khí không thích hợp.

Cho dù là Vương Tử Câm hay là Giang Sở Sở, dường như ai cũng có rất nhiều quan hệ với Cố Trường Ca.

Ngay cả công chúa Thái Hư thần tộc Khương Lạc Thần vừa mang người rời khỏi trước đó, kiếp trước nàng cũng có quan hệ không nhỏ với Cố Trường Ca.

Hiện tại lại lộ ra thêm một người nữa, Tiêu Nhược Âm.

Chuyện này khiến nàng có chút đau đầu, tại sao đời này Cố Trường Ca lại có nhiều oanh oanh yến yến vây quanh như thế?

Cho nên nàng làm như thế cũng tương đương là đang bày tỏ thân phận và địa vị của mình.

Nàng mới là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của Cố Trường Ca, thê tử tương lai chưa vào cửa của hắn.

Có lời giới thiệu của Nguyệt Minh Không, đám người cũng đã rõ ràng thân phận của Tiêu Nhược Âm, mặc dù bọn hắn hơi có kinh ngạc nhưng cũng không ai hỏi thêm gì nhiều.

Cố Trường Ca tùy ý hỏi thăm tình huống tu hành gần đây của Tiêu Nhược Âm, biểu hiện sự quan tâm của mình.

Tiêu Nhược Âm thành thật trả lời mọi thứ, cho thấy mình vẫn luôn khắc khổ tu hành, sẽ không làm cho hắn thất vọng.

"Vậy là tốt rồi, ta thật hi vọng cái ngày mà tu vi của ngươi có thành tựu đến sớm một chút."

Cố Trường Ca cười nói.

Trong lúc Tiêu Nhược Âm trò chuyện với Cố Trường Ca thì nàng cũng đang thử cẩn thận từng li từng tí dung nhập vào cái vòng này.

Nàng biết những người nam nữ trẻ tuổi trước mắt đều có thân phận bất phàm, bối cảnh sau lưng vô cùng kinh khủng, đủ để nhìn xuống vô số thế lực đạo thống ở Thượng Giới, thực lực khó có thể tưởng tượng, đây là những người mà ngày thường nàng căn bản không tiếp xúc được.

Mà Cố Trường Ca hiển nhiên là nhân vật trung tâm của cái vòng này.

Cho nên nàng tiến tới chào hỏi Cố Trường Ca cũng tính toán muốn cho những người ở đây quen mặt mình.

Tiêu Nhược Âm không ngốc, nàng có tư tâm và dự định nhỏ của mình.

Ở thế giới trước thì nàng không cần phải suy xét những chuyện này, mỗi ngày đều có người vây quanh nịnh bợ, lấy lòng nàng.

Nhưng bây giờ hoàn toàn khác, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối không có quyền không thế, thứ duy nhất mà nàng có thể dựa vào chính là mối quan hệ mỏng manh với Cố Trường Ca.

Nàng nhận biết Cố Trường Ca, nhưng nếu bảo rằng nàng rất quen thuộc với hắn?

Vậy đó căn bản là chuyện không thể nào.

Mặc dù nàng đã từng nghĩ đến việc nhích thêm một bước trong mối quan hệ với Cố Trường Ca, nhưng đó chỉ là suy nghĩ lướt qua mà thôi.

Vốn liếng duy nhất của nàng chính là sự trong sạch và dung nhan mỹ mạo gìn giữ hơn hai mươi năm.

Nhưng những thứ này ở trước mặt Cố Trường Ca căn bản không đáng giá nhắc tới.

Nơi xa, Giang Thần không khỏi siết chặt hai tay lại, nhìn thấy dáng vẻ muốn dung nhập vào đám tuổi trẻ thiên kiêu kia của Tiêu Nhược Âm làm cho lòng hắn đau như cắt, có một cảm giác nói không nên lời và bất lực.

Đó chính là nữ thần lạnh lùng mà trước kia hắn vẫn luôn ái mộ.

Bây giờ đối phương lại hèn mọn và cẩn thận từng li từng tí như thế, cố gắng lấy lòng đại cừu nhân mà hắn vô cùng ghét cay ghét đắng, trong khi không hề hay biết gương mặt thật và dụng tâm hiểm ác của Cố Trường Ca.

"Giang thí chủ, tại sao ngươi vẫn luôn nhìn về nơi đó vậy…."

Phổ Độ hòa thượng bên cạnh vẫn luôn chú ý tới điểm này, cho nên không khỏi cảm thấy hứng thú hỏi một chút.

Nghe nói như thế, trong lòng Giang Thần run lên, vội vàng thu hồi ánh mắt.

Hắn ra vẻ thoải mái mà giải thích, "Bây giờ trong thế hệ trẻ tuổi có bao nhiêu người nhưng giống như Cố Trường Ca, giai nhân khuynh thành vây quanh, thật sự là khiến cho người ta hâm mộ."

Hắn không dám để cho Phổ Độ hòa thượng biết hắn có thù oán với Cố Trường Ca.

Hắn vẫn còn nhớ rõ lần trước ăn thiệt với huynh muội Cơ gia.

Nghe vậy, Phổ Độ hòa thượng cười nói, "Không tức là sắc, sắc tức là không, hồng phấn giai nhân chỉ là một đống xương khô mà thôi, có gì mà đáng hâm mộ chứ, Giang thí chủ nên nghĩ thoáng một chút."

Trên tầng mây màu vàng, Khương Lạc Thần lạnh lùng nghe cuộc đối thoại của hai người dưới rồi nhướng mày, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Cố Trường Ca.

"Cố Trường Ca, ta sẽ không quên mối thù này."

Nàng cắn chặt răng, không thể quên được lời uy hiếp vừa của Cố Trường Ca.

Cho tới tận bây giờ, sát khí và hàn ý lạnh lẽo tận xương kia vẫn còn lượn lờ không tiêu tan.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên nàng bị người khác uy hiếp, thậm chí đây còn là lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là sợ hãi.

Loại cảm giác này khiến thần hồn của nàng run rẩy, khó mà quên được.

Đối với nàng tới nói, đây chính là sự sỉ nhục.

"Giang Thần, lần này nếu không tìm thấy di vật của tiên tổ thì ngươi chờ chết đi là vừa."

Khương Lạc Thần lạnh lùng nhìn xuống Giang Thần rồi buông một câu phán quyết sinh tử cho hắn.

Nếu không phải vì hắn thì làm sao nàng có thể xảy ra xung đột với Cố Trường Ca, thậm chí liên lụy Khương Minh và một vị Đại Thánh cảnh đỉnh phong trưởng lão thân vẫn?

Nếu không phải Giang Thần còn có tác dụng đối với nàng thì nàng đã sớm chụp chết hắn để giải hận.

Nghe vậy, trong lòng Giang Thần thầm mắng một tiếng, sao vừa rồi không thấy ngươi cường thế như vậy trước mặt Cố Trường Ca?

Nhưng ngoài mặt hắn vẫn không dám lộ ra chút bất kính nào, vội vàng trả lời, "Xin Lạc Thần công chúa hãy yên tâm, lần này ta có niềm tin rất lớn."

Hết chương 1011.
Bạn cần đăng nhập để bình luận