Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3568. Nhất Tổ của Cố gia



Chương 3568. Nhất Tổ của Cố gia




Ông.
Thời không trước mặt im lặng sụp đổ. Một bóng người bước ra, cao gầy mà nổi bật, phong hoa tuyệt đại, vô số mảnh vỡ thời gian bay múa xung quanh nàng.
Có thể thấy được cái bóng dòng sông thời gian và dòng sông tuế nguyệt giao hội dưới chân nàng, sau đó dần dần biến mất.
Nàng còn kích động hơn bất cứ kẻ nào ở đây. Nếu không phải đằng trước là tổ từ, cần phải duy trì trang nghiêm, khả năng nàng đã phóng thẳng đến đó.
“Chẳng lẽ đây là…”
“Nhất tổ?”
Một đám tộc nhân Cố tộc thật sự khiếp sợ, không dám tin vào hai mắt của mình.
Giọng nói của một số người thậm chí còn phát run.
Khác với những lão tổ còn lại của Cố gia, nhất tổ Cố gia là nữ, địa vị của nàng chưa bao giờ thay đổi.
Cho dù thực lực tu vi của những lão tổ khác người sau vượt người trước nhưng cũng không cách nào so sánh với vị nhất tổ này.
Thậm chí Cố tộc còn có một lời đồn, có một rào cản khó mà vượt qua giữa nhất tổ và nhị tổ.
Lão tổ Cố tộc có hai phe. Một phe là Nhất tổ, phe còn lại là những lão tổ còn lại.
Từ đó có thể biết thân phận và thực lực của vị nhất tổ trong Cố gia là như thế nào.
“Biến mất vô số năm tháng, thậm chí chưa bao giờ xuất hiện trước mặt tộc nhân…”
“Thế nhưng hôm nay lại xuất hiện.”
Trong lòng một đám tộc nhân Cố tộc nhấc lên kinh đào hãi lãng, thật lâu sau vẫn không cách nào bình tĩnh. Bọn họ dường như đã hiểu ra tổ từ có ý nghĩa như thế nào đối với Cố tộc.
Cho dù ngoại địch xâm phạm, cửu trọng thiên bị phá, đoán chừng cũng rất khó khiến cho mấy vị lão tổ này hiện thân.
Năm tháng dài đằng đẵng trôi qua, Cửu Thiên vẫn luôn siêu nhiên với thế giới bên ngoài. Đối với Cố tộc mà nói lại càng như vậy.
Trên dưới Cố tộc cũng không biết hiện tại Cố tộc có bao nhiêu vị lão tổ, lại càng không biết hướng đi chân chính của bọn họ.
“Khí tức này không sai, đích thật là khí tức chân linh viễn tổ.”
“Hơn nữa còn xuất hiện trong Cửu Thiên…”
Nhất tổ Cố tộc thì thào, giọng nói của nàng thậm chí có chút khàn khàn, không giống như vẻ phong hoa tuyệt đại bên ngoài.
“Là sự thật sao?”
Ngũ tổ Cố tộc mở mắt. Mặc dù nhìn có chút mệt mỏi nhưng gương mặt vẫn khó nén sự kích động như cũ.
“Không sai.”
Nhất tổ Cố tộc gật đầu. Cảnh tượng bên trong ánh mắt của nàng thay đổi, bắt đầu thôi diễn.
Cửu Thiên vô cùng rộng lớn. Mỗi một trọng thiên đều có thời không loạn lưu, hỗn độn tinh hà ngăn cách.
Cho dù tồn tại Đạo cảnh muốn vượt qua cũng rất khó khăn. Tuy nhiên, giữa mỗi trọng thiên đều có truyền tống trận vượt giới, do chúa tể của mỗi trọng nắm trong tay, bình thường sẽ không mở ra, để tránh nhiễu loạn trật tự giữa các trọng thiên.
Đám người Tà Nguyệt Tông dưới sự dẫn đầu của Tạ Đình Ngọc rời khỏi địa giới của thủ mộ giả, hướng đến tiên thành của đệ nhất trọng thiên.
Tiên thành nguy nga, vô cùng cao lớn, tường thành kéo dài không thấy, cũng không biết dùng loại vật liệu nào rèn đúc. Những ngôi sao trời bình thường trước mặt tường thành thậm chí có vẻ hơi bé nhỏ.
Dãy núi chung quanh có thể nói rõ cái gì gọi là ngang hàng với bầu trời. Khi còn ở thượng giới, Cố Tiên Nhi đã từng tận mắt nhìn thấy tiên vực. Tuy nhiên, so với Cửu Thiên chi địa trước mắt chỉ có thể nói là tiểu vu gặp đại vu.
Nàng không khỏi âm thầm sợ hãi, thán phục.
Trên đường đến đây, nàng nhìn thấy rất nhiều di chủng cổ lão, thực lực ngập trời, trên người dính tiên khí, giống như thuế biến rất nhiều lần.
Một số bá chủ khu vực thậm chí còn mang đến cho nàng cảm giác tim đập nhanh, thực lực chỉ sợ đã tiếp cận cấp độ Đạo cảnh.
Cố Tiên Nhi không thể không tiếp nhận sự kỳ dị của Cửu Thiên chi địa, không phải chân giới bên ngoài có khả năng sánh bằng.
Rất nhanh, mọi người đã đến trước tiên thành. Một đám binh sĩ mặc tiên trụ xuất hiện cản đường bọn họ.
Tuy nhiên, Tạ Đình Ngọc đã sớm có sự chuẩn bị. Hắn ta lấy ra giấy chứng nhận thân phận, lúc này mọi người mới có thể vào thành.
Bên ngoài mỗi tòa thành trì là cổ lâm mênh mông vô tận.
Nó do chiến trường phạt thiên viễn cổ diễn hóa ra, có rất nhiều cơ duyên. Cho dù là người tu hành và sinh linh sinh sống trong Cửu Thiên cũng thường xuyên mạo hiểm tiến vào những khu rừng đó, tìm kiếm di tích cổ, dò xét động phủ.
Cứ cách vài kỷ nguyên, cấm khu chi địa của cổ lâm mênh mông các nơi sẽ phát động thú triều kinh khủng, cướp bóc thế lực thành trì các nơi. Cho đến nay, hai bên đều duy trì một sự cân bằng tự nhiên.
Thực lực của một số chúa tể cấm khu chi địa đủ để so sánh với người cầm quyền mỗi một trọng thiên.
Cửu Thiên chi địa có thể siêu nhiên khỏi thế giới bên ngoài, nguyên nhân rất lớn là dựa vào duyên cớ này. Nội bộ tự thành quy củ, thiên đạo thiếu thốn nhưng vẫn duy trì sự cân bằng tự nhiên không bị bên ngoài ảnh hưởng, cũng không lo lắng lượng kiếp giáng xuống.
Dần dà, nơi này đã trở thành nơi tu hành của vô số người và sinh linh vẫn luôn truy tìm tiên đạo khởi nguyên chi địa.
Tuy nhiên, muốn tìm được Cửu Thiên chi địa rất khó. Nếu không có duyên phận hoặc đường đi, cuối cùng chỉ có thể phí hoài thời gian ngoài cửa.
“Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi một đêm ở nhất trọng thiên. Ta đến bái phỏng chưởng quyền giả của nhất trọng thiên, thỉnh cầu ngày mai ông ta mở truyền tống trận cho chúng ta đến nhị trọng thiên…”
Sau khi đến tiên thành, lo lắng từ trước đến nay trong lòng Tạ Đình Ngọc rốt cuộc cũng giảm xuống. Hắn ta nở nụ cười ấm áp nói với mọi người.
Hắn ta cho rằng bây giờ đã đến Cửu Thiên chi địa, xem như đến địa bàn của hắn ta.
Cho dù lai lịch của Cố Tiên Nhi đặc biệt, hắn ta vẫn nắm chắc lấy được Câu Thiên Cửu Cấm trên người nàng. Hết chương 3568.



Bạn cần đăng nhập để bình luận