Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1623: Trêu đùa

Chương 1623: Trêu đùa

Đối mặt với đám Vực Ngoại Thiên Ma kia, nàng chạy không được bao xa đã bị bắt lại, tay và chân bị còng xiềng xích nặng nề, không thể sử dụng tu vi, trở nên giống như người bình thường.

Sau đó nàng bị giam giữ trong một cái lồng giam băng lãnh mà ẩm ướt và trải qua hắc ám và sợ hãi một khoảng thời gian.

Cũng may sau đó, nàng phát hiện ra một vị tiền bối cũng đến đây tiêu diệt ngọn nguồn với phụ thân nàng đang bị giam giữ ngay bên cạnh.

Thương thế của vị tiền bối kia rất nặng, đã sắp không sống nổi nữa nhưng vẫn kéo lê thân thể tàn phế để cho nàng biết một vài tin tức hữu dụng.

Tin tốt là phụ thân của nàng không bị đám Vực Ngoại Thiên Ma kia bắt được, vào lúc quan trọng thì đột nhiên tu vi của hắn đột phá, sau đó hắn trốn vào trong không gian loạn lưu hỗn loạn và không tìm được tung tích.

Nhưng tin xấu chính là đám Vực Ngoại Thiên Ma kia chỉ là một thế lực nào đó trong cái thế giới khổng lồ mà bọn nàng đang đứng chứ tuyệt không phải là tất cả tộc đàn, mức độ kinh khủng cường đại của nó vượt xa khả năng chống lại của bọn nàng.

Cái gì mà tiêu diệt ngọn nguồn, đó chỉ là một trò cười thôi.

Đây là tin tức làm người ta tuyệt vọng biết bao, Chí cường giả chân chính còn chưa hiện thân, tất cả mọi thứ vẫn chỉ đang trong quá trình thử thăm dò.

Nhưng bọn nàng hoàn toàn không thể đánh lui đám Vực Ngoại Thiên Ma kia.

Sau đó, vị tiền bối kia dùng bí pháp thiêu đốt thân thể tàn phế của mình để tạo ra cục diện hỗn loạn, giúp nàng đào tẩu.

Nhưng mà lần đào vong này cũng không thành công, nàng mới đi được nửa đường đã bị bắt.

Điều thật sự may mắn nhất chính là thân phận dân bản địa của nàng không bị bại lộ, nàng bị giam giữ cùng với một đám tù binh bản địa cố gắng đào tẩu khác.

Nàng dần dần hiểu được một vài tin tức liên quan đến thế giới này từ trong miệng những tù binh kia.

“Thế giới này vô cùng bao la và mênh mông, chính là trung tâm của chư thiên, cường giả như rừng, nhiều vô số kể, lại tiếp giáp tất cả thế giới nên nơi đây thường xuyên xuất hiện việc xâm lược và công chiếm các thế giới khác...”

Ánh mắt thiếu nữ vô cùng tỉnh táo, không tiếp tục nhớ lại sự việc những ngày qua nữa mà bắt đầu chuyên tâm chạy thoát thân.

Nàng hiểu rất rõ, kỳ thực đám người gọi là Vực Ngoại Thiên Ma kia chính là do thế lực đang giam giữ nàng hiện nay điều động.

Đại Du tiên triều, đây là thế lực khủng bố có trình độ siêu cấp bá chủ tại thế giới thần bí mênh mông rộng lớn này, đã truyền thừa được hơn ngàn vạn năm và trải qua rất nhiều kỷ nguyên.

Trong thế giới mà nàng sinh sống trước đây, thời gian truyền thừa lâu nhất của một thế lực cũng chỉ là mấy chục năm.

Ở nơi không lồ như này thì quả thật mấy thế lực đó chỉ như con kiến hôi nhỏ bé, hoàn toàn không thể so sánh.

Vù vù vù! Sau lưng truyền đến từng tiếng xé gió khiến thiếu nữ biến sắc, vội vàng trốn trong góc khối thanh thạch bên cạnh.

Mặc dù bây giờ trên người nàng không có tu vi nhưng ngũ giác vẫn cực kỳ kinh người, có thể nghe được động tĩnh truyền đến từ một nơi cách đó không xa.

Có người đuổi đến nơi này của nàng, hơn nữa số lượng còn không ít!

Nàng nhanh chóng đè thấp hô hấp của mình, không hề nhúc nhích, bây giờ nàng giống một phàm nhân, hoàn toàn không có một cơ hội sống nếu phải đối mặt với một đám tu sĩ.

Lúc này nàng chỉ có thể cầu nguyện đám người kia không phát hiện ra tung tích của nàng.

“Ồ, vừa rồi rõ ràng ta cảm nhận được ở phương hướng này có một con mồi, tại sao đột nhiên lại biến mất rồi?”

“Chẳng lẽ là ta cảm nhận sai?”

Một đám nam nữ trẻ tuổi mặc quần áo hoa lệ, cưỡi hung thú chạy đến đây, trên thân bọn hắn đều được bảo huy bao phủ, vô cùng bất phàm.

Người nói chuyện chính là một cẩm y nam tử có ngũ quan đoan chính nhưng sắc mặt lại có vẻ u ám.

Trong tay hắn cầm một cây bảo cung, tựa hồ đang chuẩn bị giương cung cài tên, bắn chết con mồi.

Lúc này dường như bởi vì thấy con mồi đã trốn thoát nên trên mặt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, đánh giá xung quanh.

“Có lẽ chúng ta cảm nhận sai rồi, nếu không thì chúng ta đi hướng khác tìm thử xem?”

Bên cạnh cẩm y nam tử là một tên nam tử khác có tướng mạo âm lãnh, sau khi nghe vậy thì khóe miệng lộ ra nụ cười đùa cợt, cố ý hỏi.

Những người còn lại thấy thế cũng mỉm cười, trên mặt mang theo nụ cười giống như mèo vờn chuột, phụ họa nói: “Xem ra con mồi kia đã trốn rồi, thật là đáng tiếc, nếu như chúng ta tới sớm một chút thì có lẽ sẽ bắt được nó.”

“Qủa thật vô cùng đáng tiếc, quên đi, chúng ta vẫn nên đi hướng khác tìm thôi.”

Cẩm y nam tử cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ, hắn tựa hồ thở dài, sau đó quay người, cưỡi hung thú rời đi, bọn hắn muốn tìm kiếm trong khu vực khác ở phía trước.

Thiếu nữ vẫn luôn ẩn thân đằng sau khối thanh thạch, cả người căng thẳng, vô cùng khẩn trương, nàng ngừng thở, toàn thân bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng, hoàn toàn không dám chuyển động.

Lúc này nghe được động tĩnh đám người rời đi, nàng không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng mà nàng cũng rất cẩn thận, không hề trực tiếp lộ diện mà tiếp tục ẩn giấu, định đợi đến lúc thật sự an toàn mới rời khỏi.

Qua mấy khắc, rốt cuộc thiếu nữ cũng cảm nhận được nguy cơ đã tiêu tan, đám nam nữ trẻ tuổi kia đã đi về hướng khác và không hề phát hiện ra tung tích của nàng.

Cả người nàng suýt nữa từ tê liệt ở sau khối thanh thạch, toàn thân đều là mồ hôi.

Nhưng mà ngay lúc nàng định bước ra khỏi khối thanh thạch rồi tiếp tục chạy trối chết thì bên cạnh bỗng truyền đến một tràng cười to, vô cùng đột ngột tựa như kinh lôi vang dội tại chỗ.

Nghe được âm thanh này, toàn thân thiếu nữ cứng đờ, vẻ mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Mặc dù có vết bẩn che giấu nhưng người ta vẫn có thể nhìn ra được sự bất an và khó có thể tin được của nàng.

Tuy nhiên nàng cũng không phải thường nhân, chẳng bao lâu đã tự mình khôi phục lại như cũ, ánh mắt vô cùng tỉnh táo và bình tĩnh, quay đầu nhìn chằm chằm vào đám nam nữ trẻ tuổi đang cưỡi hung thú.

Dưới ống tay áo, tay nhỏ cầm chặt chuôi đoản kiếm dài không tới một tấc, tựa như một tiểu hoa miêu sắp nhào về phía địch nhân.

Hết chương 1623.
Bạn cần đăng nhập để bình luận