Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1231: Trời không phụ người có lòng

Chương 1231: Trời không phụ người có lòng

"Giờ ta cũng sẽ không giết ngươi ngay."

"Không cần sợ hãi đến thế đâu."

Cố Trường Ca khẽ lắc đầu, giọng điệu nghe có hơi kỳ quái.

Một chưởng ấy của hắn là chộp về phía Lục La đang đứng tại chỗ chờ chết, thẳng tay phong bế Linh Hải, đặt xuống cấm chế, sau đó ném xuống bên chân.

Hiện tại, Lục La lại ngã xuống đất, trên mặt còn hiện lên vẻ tuyệt vọng, rất không ngờ bản thân vẫn chưa chết.

Nhưng lúc thấy tu vi của mình đã bị phong bế, ném thẳng đến bên chân Cố Trường Ca, lòng vẫn không nhịn được sinh ra sợ hãi.

Nói cho cùng, nàng có trầm ổn trấn định như thế nào, cũng chỉ là một nữ tử hơn hai mươi tuổi.

Chuyện hôm nay, thật sự đã làm lòng nàng quá sợ hãi, như chân chính đi đến trước quỷ môn quan một chuyến.

Khó mà thật sự ổn định lại tinh thần.

"Buông tiểu thư ra, đến cùng ngươi là người nơi nào?"

Thấy một màn ấy, Lục Thúy bà bà cất tiếng nói lên, vẻ mặt âm trầm như nước, trên cây xà trượng tràn ngập tia sáng màu xanh lục nồng đậm, dánh vẻ như chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Thực lực của nam tử đó quá mạnh, nàng thật cũng không đoán ra.

Nhưng cũng không có nghĩa, nàng sẽ để tiểu thư nhà mình mãi chịu nhục như thế.

Mấy cường giả còn lại cũng chạy tới, một mặt kiêng kỵ nhìn qua A Đại, cảm giác khí tức của hắn quá kinh khủng, thấy hình như cả cảnh giới Chí Tôn cũng không phải đối thủ của hắn.

Cường giả như thế vẫn có thể lẫn vào đây, thật sự làm bọn hắn rất lo sợ.

"Bà bà, ngươi không cần quản ta, các ngươi cũng không phải đối thủ của hắn đâu."

Lục La cố nén sợ hãi trong lòng lại, nhịn không được hô lớn, lo lắng hắn sẽ đột nhiên ra tay với Lục Thúy bà bà.

"Tiểu thư."

Lục Thúy bà bà chấn động trong lòng, mở to hai mắt nhìn, hiển nhiên cũng không ngờ Lục La sẽ nói như vậy.

Qua một hồi ngẩn người tại chỗ, vẫn không biết xảy ra chuyện gì.

Nam tử trẻ tuổi nọ rõ ràng đang đứng trước mặt bọn hắn, nhưng lại tựa như vũ trụ, cách tất cả bọn hắn vô cùng xa xôi, loáng thoáng, mơ mơ hồ hồ.

"Nếu không muốn tất cả mọi người chết hết ở nơi đây, vậy ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời của ta."

"Không chừng ta sẽ thả cho ngươi một con đường sống."

Cố Trường Ca cũng không để ý đến đám người Bát Hoang thập vực vừa chạy đến nữa, thản nhiên nói qua với Lục La.

Trong mắt hắn, ngoại trừ tên Lâm Vũ khí vận chi tử kia và hồ lô thần bí quan trọng như Trảm Tiên Phi Đao kia ra.

Sống chết của tất cả người còn lại, đều không cần để ý, chỉ là chuyện đánh chết bằng mấy bạt tai mà thôi.

"Vâng."

Trong lòng của nàng tràn đầy sợ hãi, không dám cự tuyệt.

"Hắn là người đã hiển hóa pháp thân ngày đó ở Giới Bi Hải kia."

"Làm sao có thể?"

Lúc này, sau lưng Lục Thúy bà bà, chợt có người nhịn không được kinh ngạc hô một tiếng, hai mắt trừng lớn, mới nhận ra Cố Trường Ca, vẻ mặt nhanh chóng sợ hãi kinh ngạc, tuyệt đối không ngờ sẽ gặp lại hắn ở nơi này.

Dù đó chỉ là một pháp thân cách mình vô cùng xa, nhưng khí tức đó, sẽ luôn không thay đổi.

"Là hắn?"

"Sao hắn lại ở nơi đây?"

Trong lòng bọn người Lục Thúy bà bà không nhịn được chấn động, gợi lên ngàn cơn sóng biển.

Bọn hắn đương nhiên biết sự kiện kia, có thể nói là một tổn thương nghiêm trọng đối với tinh thần sĩ binh bên phía Bát Hoang thập vực.

Rõ ràng kia là do nhân vật thủ lĩnh bên Thượng giới gây nên.

Nhưng bây giờ, người đó vậy mà lại đi đến phía bên này, còn xuất hiện ở đây?

Một thời gian, để lòng bọn hắn thật sự không nhịn được tràn đầy sợ hãi, không còn dám ra tay như vừa rồi nữa.

"Xem ra cũng sắp ra tới rồi."

"Tốc độ cũng rất nhanh, thật không khiến ta thất vọng."

Cố Trường Ca làm như không thấy vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi của đám người đấy, ngược lại vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm vào trong Hồ Lô cốc, lộ ra chút ý cười.

Hắn cảm giác khí tức mênh mông trong đó, đang không ngừng tiêu tán.

Trước đó, không gian bên trong còn đang tràn ngập khí tức sát phạt, bây giờ lại đang không ngừng tụ lại, dường như lúc nào cũng có thể chọc tan bầu trời.

Ông! !

Cỡ mười lăm phút sau, một trận khí sát phạt ngút trời lập tức truyền đến, tựa như một thanh tiên kiếm tuyệt thế vừa ra khỏi vỏ, có thể trảm xuống vô số tinh thần nhật nguyệt.

Trong Hồ Lô cốc đột nhiên hé ra, bụi bặm ngập trời, hai bên dãy núi vang mạnh một tiếng, ầm ầm sụp đổ xuống.

Ngay sau đó một cái hồ lô vàng óng, mang theo vô số ánh sáng, xen lẫn cả Hỗn Độn khí, vọt nhanh từ trong đó ra.

Từng đạo kiếm khí phun ra nuốt vào, vang dội keng keng, vô cùng kinh khủng, hiện tại, chợt có một thanh kiếm không ngừng hiển hóa xoay quanh ngay miệng hồ lô, có tia sáng màu đỏ quấn lấy đáng sợ.

Vầng sáng kia do thu vào quá nhiều sát khí dần biến thành màu đỏ máu, rồi tụ thành tia sáng màu đỏ.

Rất nhanh, từng đạo kiếm khí ấy lại bay về trong hồ lô, ánh sáng dần tan biến, trở về vẻ giản dị tự nhiên.

Cuối cùng rơi mạnh từ trên cao xuống, rơi vào bàn tay của một nam tử trẻ tuổi.

"Cuối cùng cũng lấy được!"

Lâm Vũ đạt được hồ lô thần bí, trên mặt không nhịn được hiện lên mấy phần vui mừng và kích động.

Quá trình ấy dù có chút gian nan, trên đường suýt nữa còn thất bại, nhưng cuối cùng, hắn vẫn đã làm được.

"Trời không phụ người có lòng, ta thành công rồi!"

Mà hiện giờ, Lâm Vũ còn chưa biết chuyện xảy ra bên ngoài, sau khi chiếm được chiếc hồ lô vàng óng này, cũng không dừng lại, hóa thành hư ảnh, chạy thật nhanh ra ngoài Hồ Lô cốc.

Hết chương 1231.
Bạn cần đăng nhập để bình luận