Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 682: Tần Vô Nhai

Chương 682: Tần Vô Nhai

Tinh Tổ.

Danh xưng này ở trong tai rất nhiều vị ngoan đồng của Chân Tiên thư viện kỳ thật không lạ lẫm chút nào, thậm chí ở thời đại đó còn đại biểu cho một tồn tại khiến người khác sợ hãi.

Ầm ầm!

Ở nơi khác có chấn động truyền đến, đều là tồn tại có bối phận cực kỳ kinh khủng của Chân Tiên thư viện.

Ngay cả Lão Thạch biến thành lão giả còng lưng ngăm đen cũng ở trong đó.

Sự xuất hiện của hắn để cho nữ hài tử tên Tinh Tổ cũng rất ngạc nhiên.

Các lão ngoan đồng khác thì càng vô cùng ngạc nhiên, chào hỏi hắn.

"Gặp qua Thạch lão!"

Nữ hài bạch y hơi hành lễ chào lão Thạch.

Lão Thạch mỉm cười, "Tinh nha đầu không cần phải khách khí, nhiều năm không gặp rồi lại trẻ ra nhỉ."

Nữ hài bạch y tên Tinh Tổ nghe vậy cười khổ nói, “Thạch lão đừng chế giễu vãn bối, ngài cũng biết, thân thể này của ta thật sự là hết cách rồi.”

Nghe vậy, lão Thạch cười một tiếng, cũng không nói gì nữa.

Hắn nhìn về phía khối đá quý kia nói: “Xem như ta và khối đá này cũng là có cùng nguồn gốc, cả hai đều là đá. Chỉ là hắn vẫn không xuất thế, ngay cả ta đều không nhìn thấu lai lịch.”

"Thạch lão nói đùa, ngài cũng nói không nhìn thấu, vậy bọn ta thì càng khỏi phải nói.” Tinh Tổ bất đắc dĩ cười một tiếng.

"Nhưng ta không nói mò nha.” Lão Thạch cười cười.

Nếu không phải vì lý do này, thì hắn đã không tới nơi đây.

Ngoại trừ bọn hắn ra, ở đây còn hội tụ không ít tồn tại của thế lực đạo thống cổ lão, ngay cả Chí Tôn cũng rất nhiều, cơ hồ đều muốn đến quan sát khối đá quý này xuất thế.

Nhất thời ai ai cũng chăm chú nhìn!

Ánh mắt của mọi người, đều nhìn nó!

Răng rắc!

Sau một khắc, khối đá quý lấp lánh kia bỗng nhiên run lên một cái, lộ ra khí tức huyền diệu, đủ loại phù văn thỉnh thoảnh lóe lên, có vẻ thần bí khó dò.

Phía trên bắt đầu rơi xuống từng hòn đá.

Hiện ra từng vết nứt.

Có hào quang rực rỡ, chiếu rọi ra, thậm chí nương theo sương mù hỗn độn có vẻ kỳ dị bất phàm.

Từng mảng phù văn thần bí, bay múa trên không trung.

Trong thoáng chốc, chúng sinh tựa như thấy được một thế giới thần bí mà mênh mông xuất hiện, tiên cầm thụy thú, thần nhạc cổ mộc ở trong đó có vẻ vô cùng cổ xưa.

"Động tĩnh xuất thế này thật sự là dọa người, chẳng lẽ thật sự là dòng dõi của Chân Tiên.”

"Coi như không phải… thì đoán chừng cũng có quan hệ rất lớn với tiên, chỉ là động tĩnh xuất thế này đã có thể so với rất nhiều thể chất tuyệt thế xuất thế... lẽ nào là cửu thiên trong thuyền thuyết chăng?"

"Nhưng mà nghe nói động tĩnh xuất thế vẫn là vị thiên nữ kia của Vương gia, khoảng thời gian này mới từ Trường Sinh Vương gia truyền ra, trước đó ẩn giấu rất kỹ.”

"Dù sao cũng là truyền nhân của Nhân Tổ điện, trời sinh Thánh Nhân, hoàn toàn không thể so sánh được "

Đám người nhao nhao nghị luận, ánh mắt ai cũng giống hệt nhau, vô cùng chờ mong, kinh ngạc, hiếu kỳ.

Không có ai ngăn cản quá trình này, tất cả mọi người đều đang đợi sinh linh trong khối đá quý này xuất thế.

Oanh!

Mà rất nhanh, theo vết nứt cuối cùng vỡ ra, trong đó tràn ra thần phù phá thiên.

Ngay sau đó, chỉ thấy có một đạo thân ảnh bị phù văn bao phủ, vô cùng mơ hồ, đang xếp bằng ở bên trong.

Mà làm cho người ta chú ý nhất là tiên y sáng chói trên người hắn.

Phảng phất như một cổ tiên đã phủ bụi thật lâu.

Nhìn ra được đây là một người nam tử, quần áo trên người vô cùng cổ xưa giống như là đồ vật của rất nhiều thời đại về trước.

Nhưng đến cùng là thời đại nào, nhất thời không thể nói rõ được.

"Ta rốt cục đã xuất thế.... "

"Thứ linh khí quen thuộc của thiên địa này, quy tắc thiên đạo quen thuộc này, cuối cùng thì ta cũng thoát khỏi cái nơi cửu thiên quỷ quái kia.”

"Ở nơi đó chờ đợi ba trăm năm, thật không dễ dàng gì, chẳng khác nào tra tấn.”

Mà giờ khắc này, nam tử ở trong tảng đá quý tựa hồ đang nói với bản thân, cảm xúc rất kích động, hưng phấn, và cảm khái.

Lời nói của hắn rất là cổ xưa, không thuộc về thời đại này.

Cho dù là đám người Lão Thạch, nhất thời cũng không nghe rõ hắn đang nói cái gì.

Trong mơ màng, cảm giác được lời hắn nói hình như là cửu thiên?

Điều này khiến trong lòng Lão Thạch run lên, thứ ngôn ngữ này tựa hồ đến từ thời đại cấm kỵ đã sớm bị năm tháng làm cho phai mờ?

Chẳng lẽ nam tử này là đại nhân vật cùng thời với hắn?

Ánh mắt của hắn lập tức trở nên vô cùng phức tạp, nỗi lòng khác nhau.

"Cuối cùng mặt trời lại xuất hiện rồi, chỉ là không biết bây giờ đã qua bao lâu.”

"Ở cửu thiên ba trăm năm, ngoại giới có lẽ cũng không quá lâu.”

Nam tử trong đá quý vẫn đang tự độc thoại, tựa hồ không thèm để ý đến mọi người ở xung quanh.

Giờ phút này, sự chú ý của hắn tất cả đều là những kí ức trong đầu.

Nhớ ngày đó, hắn tên là Tần Vô Nhai, vẫn là đại sư huynh của Vô Nhai Đạo Tông.

Thiên phú xuất chúng, được sư tôn xem trọng, sư đệ khâm phục, có một tiểu sự muội một lòng hướng đạo, trong lòng không chuyên tâm tu hành, cùng với đạo lữ yêu thương hắn hết mực.

Tất cả đều rất mỹ mãn.

Nhưng rồi một ngày khi hắn đi ra ngoài lịch luyện, không cẩn thận chạm vào một cái khe, sau đó rơi vào bên trong khe.

Mà cái khe đó chính là thông hướng đến một cửu thiên chi địa trong truyền thuyết.

Lúc trước hắn cũng không ngờ bản thân lại xui xẻo như vậy, nhưng mà cửu thiên đó cũng là nơi mà bao người tha thiết và mơ ước, cứ như thế bị hắn bắt gặp.

Ở cửu thiên chi địa, hắn gặp rất nhiều nguy hiểm, cũng gặp được rất nhiều cơ duyên, làm bạn với sinh tử, họa phúc tương y, ở nơi đó đau khổ và dày vò, giãy dụa sinh sống ba trăm năm.

Cuối cùng, hắn tìm được một khối Tiên Nguyên thạch, nghĩ cách phong ấn bản thân vào trong đó.

Bởi vì Tiên Nguyên thạch là vật che chắn duy nhất có thể vượt qua bình chướng bên ngoài cửu thiên, có thể trở về ngoại giới.

Tần Vô Nhai biết đó là biện pháp duy nhất để hắn có thể rời khỏi cửu thiên.

Chỉ có rời khỏi cửu thiên, hắn mới có thể tìm kiếm sư môn, đi tìm sư tôn, đạo lữ, đám sư đệ sư muội và đoàn tụ với bọn hắn.

Hết chương 682.
Bạn cần đăng nhập để bình luận