Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1302: Hốt gọn một mẻ

Chương 1302: Hốt gọn một mẻ

Sâu trong vũ trụ, đối mặt với một kích khủng bố như vậy, một bàn tay lớn che trời từ phía trước kéo dài ra, sắc mặt vẫn Cố Trường Ca lạnh lùng như cũ, trực tiếp đưa tay về phía trước.

Ánh sáng màu vàng sáng chói như tiên kim đúc thành, tiên khí và Hỗn Độn khí lượn lờ, mãnh liệt sôi trào từ trong đó kéo dài ra.

Đầu tiên là như ngọn núi nhỏ, sau đó như là một vùng tinh vũ thiên khung, vô biên vô hạn, có khí thế kinh khủng nổ tung!

Nhất là vị Sơn Chủ đối diện Cố Trường Ca, cảm nhận của hắn là cường liệt nhất, khuôn mặt kịch biến, không thể tin được dưới một kích hợp sức của bọn hắn mà Cố Trường Ca lại không chút việc gì, ngược lại đánh ra một chưởng về phía hắn!

Ầm! Ầm!

Khí thế của một chưởng này quá đáng sợ, vô biên vô hạn, giống như thiên địa đang thu nạp, muốn trấn áp hắn!

"Phá cho ta!"

Hắn đột nhiên hét lớn, chiến y màu vàng óng trên người phóng ra hào quang sáng chói, như thần chỉ xuất thế.

Sau đó, ánh sáng màu vàng tăng vọt, sắc mặt của hắn đỏ lên, khí thế cái thế xuất hiện, trường thương quét ngang, rung động.

Một mảng lớn ánh sáng màu vàng giống như thiên quân vạn mã đang lao nhanh, muốn giáng lâm đến vùng vũ trụ này.

Đây là một kích mạnh nhất của kẻ thành đạo, có thể kinh thiên động địa!

Cự chưởng màu vàng quấn quanh vô số xích hà, quy tắc sôi trào, ẩn chứa thần lực vô cùng vô tận, giống như một vị Vô Địch Tiên Linh ra tay!

Nơi này giống như sôi trào bạo loạn, vũ trụ bị đánh xuyên, tất cả tu sĩ ngoài vô tận xa xôi đều run rẩy, ai cũng bị bức lui, tê cả da đầu.

Thân thể của hắn kịch chấn, như muốn nổ tung, nổ ra mưa máu vô tận, ánh sáng đỏ như máu bao phủ thiên địa.

"Mấy người hợp lực cũng không phải là đối thủ của hắn."

Nơi xa, một ánh sáng màu vàng xuất hiện.

Hư không bị xé rách, Nhị Sơn Chủ mặc áo bào màu trắng chạy đến nơi này, tận mắt nhìn thấy một màn trước mắt.

Sắc mặt của hắn vô cùng âm trầm, mọi chuyện thật đúng như Cổ Vô Địch nói, không ngờ lần này Cửu Đại sơn lại gặp phải nguy cơ khủng bố như thế.

Ở một hướng khác, Thiên Lộc Huyền Nữ cũng đang giao thủ với mấy vị Sơn Chủ, ba động cũng rất kinh khủng, quét sạch một nữa vũ trụ.

Nhưng không giống với bên kia, nàng rõ ràng không phải đối thủ của ba người, đang hơi rơi xuống hạ phong, váy áo dính đầy máu.

Nhưng mà chiêu thức của nàng vẫn rất lăng lệ và cường thế, giống như một nữ tiên tuyệt thế, da thịt trắng muốt như ngọc, đan xen ánh sáng mịt mờ.

"Nhị Sơn Chủ ngươi tới rất đúng lúc, chúng ta hợp sức trấn sát hắn, thực lực của kẻ này quá không thể tưởng tượng."

Nhìn thấy Nhị Sơn Chủ chạy đến, vẻ mặt của mấy vị Sơn Chủ khác cũng chấn động, cảm thấy có hi vọng, vội vàng mở miệng nói.

Bọn hắn cũng có thương tích trong người, khí tức kinh khủng ban đầu giờ cũng đã hiện ra uể oải, trên người dính đầy máu tươi.

Ngay cả Tam Sơn Chủ ngày thường rất không hợp với Nhị Sơn Chủ thì lúc này cũng khí tức không ổn định, thương thế đáng sợ.

Bọn hắn không thể không xin Nhị Sơn Chủ giúp đỡ, dựa theo thực lực thì Nhị Sơn Chủ còn cường đại hơn Tam Sơn Chủ một chút.

Ngoại trừ Đại Sơn Chủ vô cùng thần bí ra thì người mạnh nhất Cửu Đại Sơn chính là hắn.

"Ngươi ở Thượng Giới đến cùng có thân phận gì?"

"Bằng chừng ấy tuổi đã đạt tới loại trình độ này?"

Sắc mặt của Nhị Sơn Chủ cực kỳ nặng nề, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người trẻ tuổi khủng bố như vậy.

Lấy sức một mình giao thủ với rất nhiều Sơn Chủ của Cửu Đại sơn, hơn nữa còn nhẹ nhàng chiếm thượng phong, trên người cũng không có một vết thương nào.

Nếu kéo dài thêm chút nữa, chỉ sợ hôm nay tất cả mọi người sẽ bỏ mạng ở đây.

Mà hắn lại phát hiện khí tức của Cửu Sơn Chủ đã biến mất, chỉ có thể nói rõ, trước khi hắn tới đây thì Cửu Sơn Chủ đã bỏ mình.

"Tới đông đủ rồi sao?"

"Thật ra thì ta chờ ngươi đã lâu."

Cố Trường Ca nghe vậy cũng không trả lời, trên mặt xuất hiện một nụ cười nhẹ, nhìn về phía Nhị Sơn Chủ trước mặt.

Nếu hắn đã đi tới đây thì cũng nói rõ kế hoạch của mình đã thành công.

Hơn hai mươi năm trước, cả tộc thủ hộ giả của Bát Hoang thập vực bị tiêu diệt toàn bộ, mặc dù lúc ấy đại đa số tộc nhân đã chết nhưng vẫn như cũ có dư nghiệt chạy thoát.

Giống như Tiêu Dương cũng chỉ là người thứ nhất mà thôi.

Hắn còn dự định thông qua Tiêu Dương, tìm ra toàn bộ người thủ hộ giả một mạch, thiên phú bản nguyên của bộ tộc này có chút bất phàm, không chỉ có thể triệu hoán cổ lão anh linh.

Mà còn có thể nghịch phản âm dương, tái tạo đạo quả.

Đối với hắn thì vẫn có thể đưa đến không ít tác dụng.

Cho nên Cố Trường Ca mới an bài đưa Cổ Vô Địch qua đây, làm một quân cờ mai phục bên cạnh Tiêu Dương.

"Ngươi chờ lão phu đã lâu, ngươi nói vậy là có ý gì?"

Nhị Sơn Chủ nhìn thấy vẻ mặt của Cố Trường Ca, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy không ổn.

Người trẻ tuổi này mang đến cho hắn một cảm giác thật sự là quá kinh khủng, thật sự là không cách dùng lẽ thường để hình dung.

"Đương nhiên là chờ ngươi đến để một mẻ hốt gọn các ngươi."

Trên mặt Cố Trường Ca có chút ý cười.

Vừa dứt lời, ở trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một cái đạo bình màu đen nhánh, giống như một cái lỗ đen sâu không thấy đáy, rủ xuống ánh sáng màu đen mênh mông.

Tất cả ba động kinh khủng cũng đều bị thôn phệ vào trong đó.

Lúc này, giống như ngay cả vùng vũ trụ này cũng bị bảo bình này thôn nạp, giữa thiên địa chỉ còn lại hắc ám.

"Đây là?"

"Sao lại là nó, sao có thể như vậy được?"

Nhìn thấy một màn này, tất cả Sơn Chủ đều sợ hãi, Nhị Sơn Chủ đầu tiên là sững sờ, sau đó khuôn mặt kịch biến, đột nhiên hình như nghĩ ra cái gì, có chút sợ hãi.

Bọn hắn muốn thoát đi, nhưng trước mặt bỗng nhiên có một cây đại kích quấn quanh ức vạn đạo ma khí, từ xa chém tới, vũ trụ trước mắt đều giống như bị chém nứt, cường thế tuyệt luân, ngay cả mảnh vỡ dòng sông thời gian cũng đang bay múa.

Hết chương 1302.
Bạn cần đăng nhập để bình luận