Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1847: Một đi không trở lại

Chương 1847: Một đi không trở lại

Trận đại chiến này cực kỳ thảm khốc, toàn bộ đại vũ trụ đều sụp đổ, hoá thành cổ chiến trường.

Từng hòn đại tinh vỡ vụn thành tro tàn, bên trong tinh vực bị tàn phá xung quanh còn có thể nhìn thấy vô số thi cốt.

“Giết chết con quái vật này!”

“Giết! Đừng để những năm tháng tới, sự trả giá của những tiền bối đi trước phải trở thành nước chảy về biển Đông!”

“Lần này là cơ hội cuối cùng của chúng ta.”

Phía dưới thiên không rách nát.

Tất cả cường giả và sinh linh đều đang gào thét, toàn thân bị lửa thiêu đốt, bị ánh sáng vây quanh, chiếu sáng rực một góc trời. Bọn hắn đang chém giết với đạo thân ảnh sừng sững bí hiểm kia.

Nhưng đạo thân ảnh lại cực kỳ khổng lồ, toàn thân như thể được đúc bằng bất hủ Tiên kim, đứng sừng sững ở cuối chân trời.

Kim quang chói mắt, dung mạo mơ hồ không thấy rõ.

Mọi người chỉ nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng vô tình, giống như coi thương sinh vạn vật như cọng rơm cọng cỏ.

Nhìn nó rất giống nhân tộc nhưng lại có ba đầu sáu tay.

Mỗi một cái đầu đều không giống nhau, giống như Long Tự Phượng, sáu cánh tay cầm đủ loại thiên binh, mọc ra đủ loại lông dài vô cùng kinh sợ.

Nó vừa quét qua một cái thì toàn bộ vũ trụ đều sụp đổ vỡ vụn, nổi tung thành từng mảnh nhỏ.

Vô số cường giả rống lên tuyệt vọng, sau đó hình thần câu diệt, tan thành mây khói.

Nhưng kể cả như thế thì vẫn có người không quan tâm đến tử địa mà xông về phía trước.

Dẫu cho chỉ gây nên chút tổn thương nhỏ con quái vật kinh khùng này thì bọn hắn cũng không tiếc.

Trong lòng chỉ luôn quanh quẩn ý nghĩ phải giết chết con quái vật này mà thôi.

Đây là một cảnh tượng khiến người người rúng động.

“Giết!”

Vô số cường giả hung hãn không sợ chết mà lao như bay về phía con quái vật.

Sau đó lại tới tấp nổ tung bên trong hư không, kể cả thần hồn bên trong cũng tan thành mây khói.

Quái vật kia lại chẳng mảy may cảm xúc, sáu cánh tay của nó có thể xé toạc cả vũ trụ này.

Ầm!

Ngay lập tức, nó chộp tới đằng trước, móng vuốt sắc nhọn như lưỡi dao có thể dễ dàng cào nát mọi quy tắc trật tự, thế rồi nó túm lấy mấy người có khí tức mạnh mẽ nhất trong đám sinh linh và bóp nát.

Thân thể đứt gãy, xương cốt trắng hếu lộ ra, huyết vụ tán loạn đầy trời, kèm theo cả cơn mưa pháp tắc vỡ vụn lất phất rơi xuống.

Những tồn tại có khí tức mạnh nhất cũng không trụ được, ngay cả binh khí cũng nổ tung.

Thần Linh trong đó cũng rên rỉ rồi đuổi theo chủ nhân.

“Ngay cả Vô Song hoàng, Hằng Vũ đế cũng đều vẫn lạc…”

“A… liều mạng với con quái vật này!”

Nhìn thấy cảnh này, những sinh linh còn lại đều hoảng hốt kêu gào, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng.

Có người không chịu được đả kích này mà hét toáng lên một cái rồi ngất xỉu.

Trận chiến này quá đỗi kinh dị khiến người ta run rẩy sợ hãi, toàn thân đổ mồ hôi, đứng ngốc tại chỗ.

Ngay cả Hoàng đế của bọn hắn cũng bị quái vật kia bóp nát, xương máu tung toé bắn đầy trời.

Tất cả mọi người đều rơi vào tuyệt vọng và bất lực, không có bất kỳ cách nào.

Phảng phất cho tới giờ, tất cả những thứ này đều là cơn ảo mộng và đều được an bài sẵn từ lâu.

Cho dù bọn hắn có trả giá đắt như thế nào cũng không thể ngăn lại những điều này.

“Trở thành tiên cũng chỉ là trò lừa bịp, thế gian này hoàn toàn làm gì có tiên, phía sau Tiên môn chính là con quái vật này, những người gia nhập Thành Tiên lộ đều bị nó ăn hết.”

“Mọi người đều là chất dinh dưỡng của nó, sau khi ăn no thì nó sẽ ngốn hết cả vùng thiên địa này!”

“Giống như thứ được ghi lại trong điển tịch cổ lão, nó là Diệt Thế thú, trước tiên sẽ huỷ diệt thiên địa rồi mới quy về Luân Hồi…”

Có lão nhân vừa mới ai thán được một câu xong thì hai mắt chảy máu, cơ thể nổ tung vô cùng thê thảm.

Nhiều năm qua, bọn hắn kiên trì phá giải bí ẩn thành tiên để có thể bước qua cánh cửa đó.

Vì thế mà biết bao tiên hiền, tiền bối đã phải trả giá nặng nề, muốn tìm ra Tiên lộ.

Đáng tiếc là sau đó chẳng thu được tin tức gì, bọn hắn hoàn toàn biến mất biệt tích tựa như một hòn đá nhỏ chìm xuống đại dương vô tận.

Kể cả những người từ trước đến nay nhìn một lượt không có đối thủ, một đường tranh bá, trắc tận địch thủ, đạt tới đỉnh phong như Cổ hoàng Cổ đế cũng một đi không trở lại.

Có người nói bọn hắn đã thành tiên, vượt ra khỏi thế giới.

Cũng có kẻ cho rằng bọn hắn đã bị vây bên trong Tiên lộ, không cách nào thoát được.

Nhưng sự thật lại là ở đầu khác của Tiên môn là một vũ trụ không trọn vẹn, trong đó có một đầu quái thú vô cùng kinh khủng tồn tại.

Nhiều năm qua, những Chí cường giả đi trên con đường kia đều đã biết thành khẩu phần ăn cho con quái thú kia, bị nó thôn phệ tiêu diệt, thi thể đã sớm chất đầy một vùng vũ trụ kia rồi.

Vô số kẻ đến sau nhờ vào việc phá giải manh mối mà đám người tiên phong lưu lại mới hiểu rõ mọi chuyện.

Thành tiên chỉ là một trò bịp.

Mà cũng có thể là Thành Tiên lộ mà bọn hắn cứ một mực kiên trì tìm kiếm vốn không tồn tại.

Bao nhiêu năm nay, tất cả mọi người đều tin vào lời nói dối trắng trợn đó.

Hết thế hệ này lại tới thế hệ khác tìm kiếm, để rồi trở thành thức ăn nuôi con quái vật khủng bố kia.

“Rốt cuộc là ai đã bày ra lời nói dối này?”

“Tại sao muốn lừa gạt chúng ta từng ấy năm, kết quả lại để chúng ta phát hiện ra tất cả chỉ là nói dối, thiên địa chỉ là lồng giam chúng ta, nuôi dưỡng chúng ta để rồi làm mồi cho quái vật.”

Có người tức giận mắng nhiếc thiên địa bất công, hai mắt rưng rưng, cả người run rẩy tuyệt vọng đến cùng cực.

Nhiều người khác gào rống lên đòi giết, sẵn sàng lao vào chém giết con quái vật kia.

Nhưng sáu cánh tay của con quái vật vừa hạ xuống thì ánh sáng và quy tắc vô lượng lập tức nổ tung.

Thiên địa u ám, thần mang ngập trời, quy tắc vỡ vụn, nhấn chìm vô số tiếng la hét.

Đại vũ trụ này đổ sụp, chư thiên tinh đấu tựa hồ đều đang run rẩy sắp không trụ được mà rơi xuống.

Hết chương 1847.
Bạn cần đăng nhập để bình luận