Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3527. Cố Trường Ca nhất định sẽ trở về



Chương 3527. Cố Trường Ca nhất định sẽ trở về




“Nương nương, chúng ta có cần đi chúc mừng hay không? Đế hậu và bệ hạ ân ái có thừa, phu thê tình thâm. Nếu nàng đề cập người trước mặt bệ hạ, không chừng bệ hạ sẽ nhớ đến người…”
“Nghe nói bệ đã thành lập được sự nghiệp to lớn trong Thương Mang bên ngoài Đạo Xương chân giới, không rảnh bận tâm chuyện nhi nữ tình trường…” Vu Thất nhỏ giọng nói.
Nàng nhìn gương mặt gần như hoàn mỹ khiến cho nàng vô cùng hâm mộ, thật sự không thể nghĩ ra tại sao trên thế gian này lại có nam nhân không chào đón giai nhân tuyệt sắc như vậy.
Tiêu Nhược Âm hiểu ý của Vu Thất, nhưng nàng vẫn khoát tay.
Một ngón tay ngọc của nàng vén mấy sợi tóc xanh rủ xuống trán, nhìn qua Vận Mệnh thần điện yên tĩnh một vòng, nói khẽ: “Nếu hắn muốn gặp ta, mặc kệ hắn bận đến đâu cũng sẽ gặp. Còn nếu không muốn gặp, ai khuyên cũng vô dụng thôi.”
“Tâm tư của ngươi rất đơn thuần, chưa bị tục niệm suy tư nhuộm dần. Đời này nếu ngươi một lòng đi theo vận mệnh nhất đạo, không bao lâu nữa thành tựu sẽ vượt xa ta. Lòng ta đã sớm không thuần, tâm cảnh có vết, đời này chú định không đi được bao xa nữa.”
Vu Thất im lặng.
Nàng hiểu ý của Tiêu Nhược Âm. Nhiều năm trước, Tiêu Nhược Âm đã dừng bước trước ngưỡng cửa Đạo cảnh.
Thế chất Vận Mệnh Hư Vô vô cùng đặc biệt, con đường tu hành không dễ dàng giống như những thể chất còn lại, cần lĩnh hội đại đạo, cô đọng đạo chủng, phá niết nhập đạo. Chỉ cần một ý niệm trong đầu sẽ bắt được vận mệnh của mình hoặc của chúng sinh trong dòng sông vận mệnh, thấy rõ tiền căn hậu quả, hiểu được quá khứ tương lai, từ đó nguyên địa đốn ngộ, tu vi đột nhiên tăng mạnh.
Thiên phú và ngộ tính của Tiêu Nhược Âm không ai bằng. Mặc dù Vu Thất cũng có thể chất Vận Mệnh Hư Vô, nhưng vẫn cảm nhận được chênh lệch giữa hai bên.
Nhưng tâm cảnh của Tiêu Nhược Âm lại xuất hiện tì vết, khiến cho tu vi của nàng cuối cùng dừng bước tại đây.
Nếu hoàn mỹ, chỉ sợ trong lần đốn ngộ trước, nàng đã có thể nhất cử thuế biến, từ tiên hóa đạo, tiến vào Đạo cảnh,.
Đáng tiếc, cuối cùng vẫn thất bại.
Một khi cơ hội như vậy mất đi, đời này đoán chừng không có khả năng có lần thứ hai. Điều này cũng đồng nghĩa Tiêu Nhược Âm vĩnh viễn dừng bước tại đây, không có khả năng hướng về phía trước nửa bước.
“Vận mệnh trêu ngươi, luôn luôn khó lường. Đây cũng là vận mệnh của ta, ngươi không cần sầu não vì ta…”
Tiêu Nhược Âm lắc đầu, bình tĩnh nói: ‘Có lẽ một ngày nào đó ta sẽ chém được tì vết, ý niệm quy nhất, một lần nữa thử đẩy cánh cửa kia.”
Vu Thất run lên, nhịn không được liền hỏi: “Nếu thất bại thì sao?”
“Thân tử đạo tiêu.”
Ánh mắt Tiêu Nhược Âm vẫn bình tĩnh như cũ, giống như đang nói đến việc nhỏ không liên quan đến mình.
Bên trong thần quốc mênh mông, tinh vực liên miên, cung điện vờn quanh.
Tinh huy sáng chói, ngân hà chói lọi, trang điểm như thác nước, vừa trang trọng lại trang nghiêm, tựa như cung khuyết của thần linh chân chính.
Uy áp chí cao bao phủ nơi này. Bên trong thần huy tiên quang nồng đậm, càng có thể thấy được những thân ảnh kinh khủng mơ hồ, giống như tiên thiên thần chi phụng mệnh trấn thủ, bảo vệ an nguy của nơi này.
Chỗ sâu thiên khung, đủ loại khí tức kinh khủng chảy xuôi, từng sợi thần quang tiêu tán, giống như có một ánh mắt chí cao nào đó đang chăm chú nhìn hết thảy nơi này.
Người tu hành và sinh linh đến đây không dám có bất kỳ bất kính, thậm chí sau khi đến khu vực nhất định, không cách nào ngự không mà đi, đàng hoàng đi bộ lên bậc thang ngọc.
Những tòa bàn long lập trụ rộng lớn cổ lão đứng vững hai bên bậc thang ngọc. Mỗi một cây đều do mẫu kim huyền hoàng hỗn độn nặng nề đúc thành, sương mù hỗn độn tràn ngập.
Khi người tu hành và sinh linh đi qua, những ánh mắt già nua xung quanh mở to, đôi mắt lạnh lùng lộ ra vẻ uy nghiêm và dò xét.
Chỗ sâu thần quốc, kỷ nguyên mẫu thụ che trời. Mỗi một cành lá đều chống đỡ nhật nguyệt, phát ra tiếng kịch chấn ù ù.
Ngân quang lập lòe trên hồ nước dưới cây luân hồi, vô số gợn sóng và điểm sáng khuếch tán, chảy xuôi luân hồi huyền diệu.
Trên tán cây to nhất tọa lạc một dãy cung điện cao lớn nhất.
Hôm nay, nơi này vô cùng náo nhiệt, từng đạo lưu quang thần hồng xẹt qua.
Chỗ sâu hòn đảo vũ trụ các nơi, giữa những tiên sơn thần nhạc tiên vụ lượn lờ, trời quang mây tạnh hoặc vách núi động phủ, phủ đệ cung khuyết, thần quang vạch phá thiên khung, rất nhiều người nhận được tin tức đều bay đến.
Thánh Nữ cung, Thiên Hồ Tịnh Thổ, Trường Sinh Vương Gia, Nhân Tổ điện… gần như tất cả các thế lực tộc đàn của Đạo Xương chân giới đều phái người đến.
Cố gia tiên tổ, sư tôn Vương Tiểu Ngưu Tửu Kiếm Tiên cùng rất nhiều tồn tại cổ lão thời đại thần thoại đều là những nhân vật nổi danh lừng lẫy ở Đạo Xương chân giới nhưng hôm nay đều không thể không buông việc trên người xuống mà chạy đến nơi này.
Mặc dù Nguyệt Minh Không chỉ là một hậu bối nhưng nàng là người vợ cưới hỏi đàng hoàng của Cố Trường Ca, bây giờ còn là đế hậu thần quốc, ai cũng không dám có bất kỳ bất kính.
“Khí tức Đạo cảnh, hơn nữa còn mờ mịt mộng ảo…”
Gần như tất cả khách quý đều cảm nhận được khí tức của bóng người cao gầy uy nghiêm ngồi đằng sau tấm màn che chỗ sâu trong cung điện, không khỏi chấn động trong lòng, tràn đầy kinh hãi. Hết chương 3527.



Bạn cần đăng nhập để bình luận