Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1096: Tại sao lại ở trong tay ngươi

Chương 1096: Tại sao lại ở trong tay ngươi

Trong giếng cổ, tiên khí vô tận và làn sương màu tím bốc hơi nghi ngút, rất huyền bí và cổ xưa.

Nếu người bình thường đến đây chắc chắn sẽ bị lạc vì trận văn gần đó, khó tìm được vị trí thực sự của giếng cổ.

Tuy nhiên, Cố Trường Ca đã nhanh chóng xác định được vị trí của nơi này dựa trên sự thay đổi địa hình và giao điểm của sinh khí và sự dẫn dắt của Bạch Liên Nhi.

Ở đây, hắn dẫn theo Khương Lạc Thần, Điền Trạch, Bạch Liên Nhi và những người khác, họ đang nhìn cái giếng cổ kia một cách thích thú.

Tuy nhiên sương mù mờ mịt, ráng ngũ sắc chảy xuôi, rất khó để nhìn thấy những gì trong đó.

“Quân Nhược Khê đang trốn ở đây à?”

Khương Lạc Thần vươn bàn tay ngọc của mình ra, vuốt vài lần trong hư không, một chữ “hư” cổ xưa hiện ra.

Cuối cùng nó rơi xuống giếng cổ bên dưới.

Nhưng khi nó chạm vào bề mặt, một tầng lực lượng tựa như gợn sóng lan ra, tạo ra ánh sáng vàng rực rỡ, sau đó nhanh chóng biến mất trong vô hình.

“Đây là sức mạnh của trận pháp ở đây, nguồn gốc của trận pháp vừa rồi ngăn cản chúng ta đến từ đây, đây là nơi có trận nhãn.”

Khương Lạc Thần nhanh chóng hiểu ra chân tướng, vẻ mặt có chút dao động.

Lúc đầu ,nàng khăng khăng muốn đến Yêu giới vì lo Cố Trường Ca sẽ để tộc nhân của nàng chịu chết, nhưng bây giờ nàng đột nhiên hứng thú đến những bí mật của Yêu giới.

Suốt sáu ngàn năm loạn lạc, sự biến mất của Lục Đế hiển nhiên không phải là một việc ngẫu nhiên ngoài ý muốn.

Chuyện Quân Bất Phàm trùng sinh trả thù đối với nàng dường như là do người khác sắp đặt.

Nếu Yêu giới là một ván cờ kinh thiên động địa, vậy thì Quân Bất Phàm và Hi Dao Nữ Hoàng chỉ có thể coi là hai quân cờ, còn Lục Đế mới thật sự là kẻ sau màn.

Bây giờ đi theo Cố Trường Ca, nàng có cảm giác như đang chơi một ván cờ với Lục Đế.

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi liếc nhìn Cố Trường Ca, ánh mắt rực rỡ.

Mặc dù Cố Trường Ca không đối xử tốt với nàng, nhưng không thể không nói hắn có một sức hút khó tả đối với nữ nhân, khiến con người ta sa ngã.

“Nếu Nhược Khê cô nương vẫn không chịu xuất hiện, vậy đừng trách Cố mỗ động thủ.”

Bây giờ, Cố Trường Ca lại nói, giọng đều đều không có thăng trầm.

Khi hắn nói xong, một màn sương đen dày đặc xuất hiện trong tay hắn, sau đó Huyền Dương Thiên Đao hiện ra, như thể được rèn ra từ bất hủ tiên kim.

Lưỡi kiếm sắc bén, Đế Cảnh uy áp rủ xuống, phát ra âm thanh chiến minh, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể băng liệt thiên khung.

Đây là một luồng khí sát khí khiến người sợ hãi, vừa xuất hiện đã có thể chia cắt mọi thứ trước mặt.

Mặc dù Huyền Dương Thiên Đao là Đế khí được Huyền Dương Yêu Đế tinh chế lúc trước.

Nhưng sau khi bị Cố Trường Ca trấn áp thì đã tỏ ra rất ngoan ngoãn, thần chi trong đó không dám phản kháng, vì sợ hắn sẽ quét sạch thần trí của nó. (thần chi có thể coi là khí linh cao cấp, là linh hồn của binh khí đẳng cấp cao)

“Sao binh khí của phụ hoàng lại nằm trong tay ngươi?”

Trong giếng cổ cuối cùng cũng có một giọng nói vang lên.

Mặc dù nghe giống như một âm thanh tự nhiên, nhưng nó lại ẩn chứa sự kinh ngạc, sự lạnh lùng và tức giận.

Quân Nhược Khê mở mắt ra, mặc dù vẫn ngồi bất động ở đó, nhưng cả người lại toát ra một cỗ sát khí chấn nhiếp đáng sợ.

Nàng có mái tóc trắng bồng bềnh, làn da như ngọc, váy áo bay bổng, trắng tinh như tuyết, giống như dương chi mỹ ngọc điêu khắc thành, là một vẻ đẹp tuyệt vời.

Giờ đây, nàng vô cùng tức giận, đồng thời cũng rất hoang mang.

Huyền Dương Thiên Đao là thứ Huyền Dương Yêu Đế để lại cho đệ đệ của nàng Quân Bất Phàm, sao lại rơi vào tay nam nhân trước mắt.

Chẳng lẽ đệ đệ gặp bất trắc rồi, đúng lúc này, Quân Nhược Khê đột nhiên chú ý tới Bạch Liên Nhi bên cạnh Cố Trường Ca, thần sắc sững sỡ trong giây lát, sau đó nhanh chóng nhận ra nàng ta, thật không ngờ, nàng ta và Cố Trường Ca lại cùng một thuyền.

Lúc đó, Quân Bất Phàm đưa Bạch Liên Nhi đến, nàng cũng không hỏi nhiều, cứ nghĩ Bạch Liên Nhi là người giúp đỡ Quân Bất Phàm, nhưng bây giờ xem ra nàng đã sai.

Người đã từng là thanh mai trúc mã từ sáu nghìn năm trước hóa ra lại phản bội Quân Bất Phàm, đi theo một người ngoài.

“Người đã làm gì đệ đệ ta?”

Nàng lại nói, giọng lạnh lùng, không có một chút cảm xúc nào.

“Ta chưa bao giờ đủ kiên nhẫn để nói lần thứ hai, muốn biết đệ đệ ngươi thế nào thì ra gặp ta.”

Cố Trường Ca nói bình thản, nói chuyện với nàng thông qua giếng cổ.

Hắn đang định lấy Huyền Dương Thiên Đao thử một lần, xem có thể phá vỡ trận pháp của giếng cổ trước mắt hay không.

Nếu thực sự không hiệu quả, hắn chỉ đành sử dụng phương pháp khác, Bát Hoang Ma Kích hoặc Đại Đạo Bảo Bình.

Quân Nhược Khê im lặng một lúc rồi lạnh lùng nói: “Hiện tại ta không thể rời khỏi nơi này, không thể đi ra gặp ngươi, tại sao Huyền Dương Thiên Đao lại ở trong tay ngươi, ngươi đã làm gì đệ đệ của ta?”

“Vậy sao?”

Nghe nàng nói câu đó, Cố Trường Ca đương nhiên không thèm nói nhảm với nàng nữa.

Một đao chém thẳng về phía trước, đột nhiên một luồng sáng đen bùng lên, nhấn chìm mọi thứ.

Loại uy thế kia thật sự rất kinh người, nếu không phải ở đây đặc biệt, khắp nơi đều có trận văn, thì ngay từ đầu nhất định đã hóa thành tro tàn.

Đây là lực lượng của Đế khí, vượt xa Chí Tôn khí, mặc dù Cố Trường Ca không thể khôi phục hoàn toàn nhưng cũng đủ dọa người.

Đột nhiên giữa đất trời chỉ còn lại đao khí mênh mông, giống như có vực thẳm đè xuống phía trước.

Ngay cả Dạ Yêu đã ám sát Hi Dao Nữ Hoàng lúc đó cũng khó phát huy được lực lượng đến mức này.

Bầu trời ở đây đang run rẩy, như thể nó sẽ băng liệt nổ tung bất cứ lúc nào.

Sắc mặt của Quân Nhược Khê cũng không nhịn được mà thay đổi, mặc dù cách xa miệng giếng cổ này nhưng nàng vẫn cảm nhận được sức mạnh đáng sợ kia.

Khoảng không xung quanh nàng có dấu hiệu sụp đổ.

Khoảnh khắc tiếp theo, tay áo của nàng cuộn lại, nhiều phù văn bay ra, chói mắt, dường như nở ra thành tinh huy quang hoa.

Bầu trời phía trên chiếc giếng cổ như sắp sụp đổ, bị nhát đao của Cố Trường Ca cắt ra.

Nhiều trận văn khôi phục lại, nhiều lực lượng tập trung ở nơi đây đã biến thành nhiều thần quang lộng lẫy khác nhau, lan ra có trật tự, như một cơn mưa lớn tràn ngập nơi này.

Vầng sáng chói lọi bùng nổ, như thể vô số ngôi sao nổ tung.

Loại sáng chói đó khiến người ta không thể nào mở mắt ra được.

Ngay cả Khương Lạc Thần, Bạch Liên Nhi và những người khác cũng phải lùi lại, đi về hướng khác, không muốn bị ảnh hưởng.

Hết chương 1096.
Bạn cần đăng nhập để bình luận