Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2517: Vết thương đại đạo

Chương 2517: Vết thương đại đạo

“A…”

Nghịch Trần hoàn toàn không ngờ tới tại thời điểm quan trọng này, sẽ đáp xuống một đạo hỗn độn chân lôi mang tính hủy diệt, giết chết tất cả sự sống, cũng cắt đứt hy vọng cuối cùng của mình.

Hắn kêu lên thảm thiết, cơ thể run rẩy, phun ra mấy ngụm máu tươi, chân hồn lập tức tán loạn, mấy ngọn hồn đăng còn lại trong nháy mắt vụt tắt.

Mắt thấy ngọn hồn đăng cuối cùng cũng sắp tắt, Nghịch Trần cố nén tức giận trong lòng, không cam lòng, khó có thể tin, chặt đứt liên hệ với chân hồn còn lại của bản thân, lúc này mới giữ được tính mạng.

Nhưng mặc dù như vậy thì vẫn có một luồng khí hủy diệt ác liệt bổ xuống lên người hắn theo chân hồn.

Rắc!!!

Nghịch Trần nghe được rõ ràng đạo quả Chuẩn Tiên Đế của mình phát ra âm thanh thanh thúy.

Luồng hắc khí quấn quanh trên đó, tựa như bị dính chú nguyền rủa, vết nứt rậm rạp chằng chịt lan tràn ra khắp nơi, tùy thời đều có thể sụp đổ.

“Vết thương của đại đạo!!! Không thể nghịch chuyển …”

“Tại sao lại như vậy?”

Liếc nhìn cảnh tương này, Nghịch Trần ngây người ở trong đại điện, trong mắt tràn đầy tơ máu và nét không dám tin, không thể tin được tất cả.

Sai rồi.

Rõ ràng hắn đã tính kế xong tất cả, mọi kế hoạch đều bố trí thỏa đáng, chắc hẳn sẽ không có bất cứ việc gì, tại sao đến bước mấu chốt nhất lại dẫn tới quả báo chứ? Gặp phải hỗn độn chân lôi vạn cổ hiếm thấy?

Tuy rằng chỉ là một đạo nhưng mà dưới hỗn độn chân lôi, tà ma phải lùi, hủy diệt hết thảy, sao hắn có thể ngăn cản?

Hơn nữa hắn vẫn ở trạng thái chân hồn, vào lúc mấu chốt đoạt xá Đạo Xương chân giới, chỉ còn chút nữa thôi là kế hoạch sẽ thành công.

Điều này bảo Nghịch Trần sao có thể cam tâm? Trong lòng tràn đầy phẫn hận, hận không thể hét lên với ông trời, tức giận bất công.

“Tại sao?”

“Tại sao chứ?”

Hắn gầm nhẹ, đôi mắt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi, bàn tay bởi vì nắm quá chặt mà khiến cho các ngón trắng bệch cả lên, Nghịch Trần nghĩ không ra, cũng không hiểu nổi.

Hắn thân là Nghịch Minh nhất tộc, thiên phú về thuật đoạt xá vốn do ông trời ban cho, hiện tại sao có thể gặp phải cuộc tẩy lễ của thiên kiếp?

Vốn hắn không phải dựa theo tu hành bình thường để từng bước đi tới đạo cảnh, làm sao có thể trải qua loại thiên kiếp này?

Hỗn độn chân lôi, ngay cả là tồn tại đã đột phá đạo cảnh cũng không dám khinh thường, chưa chắc đã chịu đựng được. Huống chi vừa rồi chỉ có một tia đạo cảnh chi khí liền dẫn đến hỗn độn chân lôi giáng lâm?

“Kiếp nạn này cũng không phải thuộc về ta, vậy thì là kiếp nạn thuộc về ai?”

“Chẳng lẽ đây là thiên kiếp thuộc về chân linh của Đạo Xương chân giới, ta chỉ thiếu một tia cuối cùng là có thể đoạt xá thành công, hết lần này tới lần khác xuất hiện điều bất ngờ ư?”

Nghĩ đến những chuyện này, trong lòng Nghịch Trần tràn đầy sự không cam lòng, quả thực tức giận vô cùng.

Hiện tại kế hoạch đoạt xá Đạo Xương chân giới thất bại, không chỉ tổn thất bốn mươi tám sợi chân mệnh, ngay cả đạo quả Chuẩn Tiên Đế cũng xuất hiện vết thương đại đạo không thể nghịch chuyển.

Trong đại điện, Nghịch Trần quả thực điên cuồng vô cùng, hận không thể gào thét với thiên khung để phát tiết lửa giận và sự không cam lòng trong lòng.

Hắn tiêu tốn cái giá lớn, mưu tính thời gian dài như vậy, mắt thấy sắp thành công kết quả lại thất bại ở bước mấu chốt nhất.

Tại thời điểm mấu chốt liên quan đến việc hắn phục sinh tộc quần, phục sinh Nghịch Minh chân giới, sao có thể cho phép thất bại chứ?

“A…”

Đôi mắt Nghịch Trần đỏ bừng, tựa như một con dã thú rơi đến tuyệt cảnh, phát ra tiếng gầm giận dữ xen lẫn không cam lòng.

Vết nứt Trên đạo quả Chuẩn Tiên Đế vô cùng rõ ràng, từng sợi hắc tuyến còn đang không ngừng lan tràn, tựa như muốn chiếm cứ toàn bộ đạo quả của hắn.

Đây là vết thương đại đạo gần như không thể xóa nhòa, không thể nghịch chuyển.

Nếu như không cách nào giải quyết, vậy cũng có nghĩa là việc tu hành của hắn khựng lại tại đây.

Hắn không có khả năng tiến thêm một bước, thậm chí còn có thể bởi vì sự cắn trả mà rơi khỏi cấp bậc Chuẩn Tiên Đế.

Ngay cả khi hắn dựa vào thiên phú của Nghịch Minh nhất tộc, tiếp tục đoạt xá một cỗ thân thể không tỳ vết thì cũng vô ích thôi. Vết thương đại đạo sẽ đi kèm ở trong chân hồn của hắn, trừ phi hắn dùng nghị lực chém đứt bộ phận chân hồn này.

Nhưng mà trong quá trình đoạt xá Đạo Xương chân giới , hắn đã tiêu hao gần như tất cả chân mệnh, chân hồn không đầy đủ, nếu như còn vứt bỏ bộ phận này, vậy có nghĩa là sinh mệnh của hắn cũng sắp kết thúc rồi.

Nghịch Trần chưa từng nghĩ tới loại hậu quả kia, hắn chưa từng dự liệu đến bước đường đấy.

Bên ngoài đại điện, rất nhiều tùy tùng của Nghịch Trần nghe thấy trong đó truyền ra âm thanh gào thét, ai cũng không hiểu tại sao. Rất nhiều người hai mặt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì, muốn tiến lên hỏi thăm.

“Vào thời khắc mấu chốt đạo tử đang bế quan, bất cứ kẻ nào đều không được quấy rầy, các ngươi muốn muốn chết sao?”

Có người ánh mắt lạnh lùng đứng ở cửa đại điện, không cho bất cứ kỳ nào tới gần.

Thân hình bọn họ cao lớn, lượn lờ khí tức khó hiểu, hoặc là huyết quang đỏ thẫm chảy xuôi, hoặc là sương mù màu xám chìm nổi, tựa như tiên giáng trần lúc mới khai thiên, mang theo uy áp nặng nề.

Hết chương 2517.
Bạn cần đăng nhập để bình luận