Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 470: Cửu Khiếu Thiên Hồn

Chương 470: Cửu Khiếu Thiên Hồn

" Nhân Tổ điện hiện tại , không chỉ có một vị truyền nhân."

Tựa hồ là biết rõ thần sắc của mấy người vì sao lại nghi hoặc, Giang Sở Sở mở miệng, bình thản nói, "Mong rằng các vị thông báo, nói cho Trường Ca thiếu chủ một tiếng, truyền nhân của Nhân Tổ điện có việc cầu kiến."

Với thân phận siêu nhiên của nàng, ở trước sơn môn của Trường Sinh Cố gia cũng không dám làm càn, hết thảy đều phải dựa theo quy củ.

"Được, xin chờ một chút."

Mấy vị tiên vệ liếc nhau, nhao nhao hóa thành thần hồng rời đi, từ sơn môn đi đến trung tâm của thần đảo, còn đi qua rất nhiều truyền tống trận, cần hao phí rất nhiều thời gian.

"Cố Trường Ca…"

Nhìn một đám tiên vệ rời đi, bên trong con ngươi óng ánh của Giang Sở Sở, có phù văn sáng chói lướt qua, đang nhẹ giọng thì thào cái tên này.

Khoảng thời gian này, sau khi Giang Sở Sở rời khỏi Đạo Thiên Cổ Thành, nàng liền tiến thẳng đến Thái Cổ Diệp tộc, muốn ngược dòng tìm hiểu sự việc có liên quan đến Diệp Lăng.

Bởi vì nàng có một bí thuật độc môn, có thể dựa theo huyết mạch của tộc nhân ở Diệp Lăng nhất mạch kia, từ đó xác định vị trí chính xác của Diệp Lăng.

Với ý nghĩ như vậy, Giang Sở Sở chạy tới Thái Cổ Diệp tộc, lấy thân phận của nàng, Thái Cổ Diệp tộc cũng không dám thất lễ chút nào, cố hết sức phối hợp với nàng.

Thái Cổ Diệp tộc cũng không muốn dính líu đến người thừa kế ma công.

Thế nhưng cuối cùng, sau khi Giang Sở Sở thi triển bí thuật, toàn bộ Thái Cổ Diệp tộc đều bị kinh sợ, phát hiện một sự thật và kết quả ngoài dự đoán.

Khí tức sinh mệnh của Diệp Lăng vậy mà đã tiêu tán từ lâu.

Việc này chấn động toàn bộ Thái Cổ Diệp tộc.

Nói cách khác, khoảng thời gian này, người thừa kế ma công một mực huyên náo xôn xao, kỳ thật là một người hoàn toàn khác, chứ không phải là Diệp Lăng.

Cái kết luận này, mặc dù để cho Giang Sở Sở có chút giật mình, nhưng dù sao cũng nằm trong dự đoán… bởi vì ngay từ đầu nàng đã cảm thấy Diệp Lăng có vấn đề, cử động của hắn quá bị động, phía sau giống như là có một bàn tay vô hình, đang một mực thôi động hắn.

Diệp Lăng chết, theo Giang Sở Sở, kỳ thật là không thể tránh khỏi, chết chỉ là vấn đề thời gian.

Vả lại, nàng cho tới nay vẫn luôn cảm thấy trên người Cố Trường Ca có một vấn đề rất lớn.

Bất quá, đây chỉ là trực giác của nàng, cũng không có bất kỳ chứng cớ nào.

Cho nên Giang Sở Sở vì muốn chứng thực cái suy đoán này là thật hay là giả, liền một mạch chạy đến Trường Sinh Cố gia, trên đường nàng cũng nghe nói về vụ việc Vương Tử Câm gặp phải ám sát.

Nghe được phía sau người thừa kế ma công có cả một cái tổ chức to lớn, thậm chí còn dính đến Thiên Hoàng sơn.

Vừa hay trong thời gian này, Thiên Hoàng Tử của Thiên Hoàng sơn đã xuất thế.

Hàng loạt chuyện này, để Giang Sở Sở cũng có chút lú lẫn, luôn cảm giác trong đó có rất nhiều điểm đáng ngờ.

Nhưng nàng không phải là người trong cuộc, cũng không biết chi tiết trong đó.

"Chỉ cần đi vào Trường Sinh Cố gia, liền có thể biết biết được chuyện khi đó, từ đó xác định người hiềm nghi chân chính…"

Giang Sở Sở đang nghĩ ngợi, đợi bẩm báo, lẳng lặng đứng ở dưới sơn môn.

Không ít tộc nhân của Cố gia đi ngang qua, nhìn nàng một cái, có chút hiếu kỳ, nhưng cũng không có người tiến lên hỏi.

"Cũng không biết thái độ của Cố Trường Ca như thế nào, nghe đồn chung quy là không thể tin được, còn phải tận mắt nhìn thấy."

"Chỉ hi vọng suy đoán của ta là sai…"

Giang Sở Sở ngược lại là cảm thấy nếu như trong lòng Cố Trường Ca có quỷ, lúc này chắc chắn sẽ không để nàng tùy ý đi vào.

Dù sao nàng không giống với Vương Tử Câm – kinh nghiệm sống còn chưa nhiều.

Tùy tiện đến đây, trong nội tâm nàng hoặc nhiều hoặc ít là có chút tự tin.

"Thiếu chủ đã chuẩn bị xong tiệc rượu, xin mời truyền nhân đến."

Mà tại thời điểm trong lòng Giang Sở Sở lóe lên các loại ý niệm.

Rất nhanh, mấy vị tiên vệ trở về, mang đến hồi âm như thế.

"Vậy mà thản nhiên đến vậy?"

Chuyện này để Giang Sở Sở có chút ngoài ý muốn, xem ra Cố Trường Ca cũng không có bởi vì nàng đến, mà quá để ý, nói chính xác là hắn hoàn toàn không thèm để ý.

"Chuyện này càng trở nên phiền toái."

Sau đó, thần sắc của Giang Sở Sở bình tĩnh, đi theo mấy người, một mạch đi qua ngoại đảo và nội đảo.

Lại đi ra rất nhiều truyền tống trận, thần đảo tiên sơn,… lúc này mới đi tới ngọn núi mà Cố Trường Ca đang ở.

Một phần nội tình của Trường Sinh Cố gia hiển lộ ra trước mặt khiến tâm cảnh cả ngày không thấy gợn sóng của nàng, lúc này cũng sinh ra gợn sóng, khó mà tiếp tục bình tĩnh.

Lúc này nàng càng hiểu rõ, nếu như Cố Trường Ca thật sự có vấn đề, vậy đối với cả giới mà nói, đều là một tràng tai kiếp cực kì kinh khủng.

Hiện nay Cố Trường Ca đã mọc đủ lông đủ cánh.

Nàng cần phải nghĩ biện pháp ngăn cản hết thảy chuyện này.

"Thiếu chủ đang ở trong điện chờ đợi truyền nhân, chúng ta liền cáo lui trước."

Một đám tiên vệ tùy tùng dẫn đường, rất nhanh đã rời đi.

Lông mày của Giang Sở Sở không khỏi nhíu một cái, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác bất an.

Mây mù lượn lờ trên ngọn núi kia, cung điện tựa như tiên cảnh, dưới cái nhìn của nàng lúc này giống như là Ma Quật ( động Thiên Ma).

"Nếu Cố Trường Ca thật sự có vấn đề, hắn hẳn là không dám tùy ý động thủ với ta, ta một khi xảy ra chuyện gì ở Trường Sinh Cố gia, Nhân Tổ điện cũng sẽ biết… lúc đó, thiên hạ đều sẽ bị kinh động… Cố Trường Ca hắn sẽ không ngốc như vậy."

Lúc này, loại trực giác bất an kia càng dày đặc, để cho Giang Sở Sở nhíu chặt mày.

Thất khiếu tiên hồn đã thuộc về thiên phú đỉnh cao nhất trên thế gian, thiên cổ hiếm thấy.

Mà nàng lại có cửu khiếu tiên hồn, thiên phú về phương diện cảm giác, cường đại đến nổi khiến người ta nghẹn họng trân trối, thậm chí có năng lực báo trước tương lai.

Cho nên đến bây giờ, Giang Sở Sở vẫn luôn tin tưởng trực giác của mình.

Hết chương 470.
Bạn cần đăng nhập để bình luận