Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3788: Đã bao lâu rồi?

Chương 3788: Đã bao lâu rồi?Chương 3788: Đã bao lâu rồi?
"Thời gian trôi qua thật nhanh." Cố Tiên Nhi không khỏi than nhẹ một tiếng. Hết thảy cảnh tượng giống như ngày hôm qua, rõ mồn một trước mắt.
"Tiên nhi tỷ tỷ, tỷ còn nhớ Đào yêu tỷ tỷ không?"
Trong lúc Cố Tiên Nhi đang suy nghĩ lung tung, nàng nghe được Yêu Yêu đang gối đầu lên chân nàng hỏi một câu. Yêu Yêu cũng đã uống chút rượu, hình như có vẻ say, má hơi ửng hồng.
"Đào Yêu tỷ tỷ?"
Cố Tiên Nhi khẽ giật mình, cảm thấy nghi hoặc. Vì sao Yêu Yêu lại hỏi như vậy?
Nàng làm sao mà quên được Đào Yêu. Đối với nàng mà nói, Đào Yêu giống như tỷ tỷ của nàng. Lúc trước nàng có thể sống sót, toàn bộ là nhờ Đào Yêu giúp đỡ.
Trong khoảng thời gian sinh sống ở Đào thôn, Đào Yêu cũng đã nhiều lần giúp đỡ nàng, dạy bảo nàng, để nàng có thể thoát ra khỏi vùng hoang dã.
"Đào Yêu tỷ tỷ thế nào rồi?"
Lần đầu tiên Cố Tiên Nhi biết việc này, không khỏi giật mình, sau đó biểu hiện trở nên nghiêm túc. Ngay cả Cố Trường Ca cũng không nhớ rõ?
Đã lâu rồi nàng chưa trở về Đào thôn. Khi nàng rời khỏi Đạo Xương Chân Giới, Đào thôn đã tiếp giáp thần quốc do Cố Trường Ca xây dựng, không cần lo lắng gặp nguy hiểm hay phiền phức gì. Có thể nói hiện tại nơi đó là một thánh địa tịnh thổ.
Giọng nói của Yêu Yêu đột nhiên nghẹn ngào, không còn hình tượng tiểu ma nữ trong mắt đám người Phạt Thiên Minh. Cái mũi của nàng nhăn lại, từng giọt nước mắt nhỏ xuống, giọng điệu thương cảm, tràn ngập khổ sở.
"Tất cả mọi người đã quên Đào Yêu tỷ tỷ, ngay cả sư tôn cũng không nhớ rõ."
"Ta không gặp Đào Yêu tỷ tỷ."
"Cái gì?
Cố Tiên Nhi hỏi.
Lúc trước, khi biết ngay cả sư tôn Cố Trường Ca cũng không nhớ rõ tỷ tỷ Đào Yêu của mình, Yêu Yêu giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, trong đầu oành một tiếng, chỉ toàn là hỗn độn, khó mà tiếp nhận được hết thảy.
Yêu Yêu nức nở, hốc mắt đỏ lên, vô cùng ủy khuất.
Trong khoảng thời gian này nàng vẫn luôn lo lắng trí nhớ của mình rối loạn. Nàng không có tỷ tỷ, mọi thứ đều là giả.
"Ta đã hỏi qua sư tôn. Sư tôn cũng không nhớ rõ, còn nói trí nhớ của ta có thể là giả."
Tinh thần hoảng hốt, nàng suýt chút nữa hoài nghi ký ức của mình có phải đã xảy ra vấn đề rồi hay không. Chẳng lẽ thế giới không có nhân vật như tỷ tỷ của nàng. Cho đến nay chỉ là nàng nhớ nhầm?
Nhưng nàng thật sự không thể quên được khi còn ở Đào thôn, tỷ tỷ của nàng và sư tôn còn mỉm cười ngồi uống trà đối diện nhau, thỉnh thoảng đứng dậy, đi dạo quanh hồ, ném mồi câu xuống hồ. Hai người đều mặc chiếc áo trắng không dính bụi trần, gió thổi tới, góc áo bay nhẹ, nhìn giống như bức tranh, đẹp không sao tả xiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận