Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1741: Ngươi không sợ là địch với cả thế gian sao?

Chương 1741: Ngươi không sợ là địch với cả thế gian sao?

Mà ngay lúc bên trong Đại Du Hoàng Đô xảy ra đại chiến, loạn thành một đoàn thì những Chí cường giả của các đạo thống truy bắt hắc y nhân cũng nhao nhao cảm thấy không đúng, dừng lại tại chỗ.

Nơi đây đã thoát khỏi khỏi phạm vi của Đại Du Hoàng Đô, khắp nơi đều là khung cảnh tan hoang, vô số ngôi sao rủ xuống, tinh hà cuồn cuộn mênh mông, xung quanh tràn ngập sương mù.

Thậm chí là trên bầu trời còn có thể nhìn thấy những ngôi sao đang chậm rãi chuyển động, có khí tức bàng bạc chìm nổi.

Đây là một tinh vực vắng lặng, xung quanh có rất nhiều hành tinh không người thiếu sức sống.

“Sao ta lại có cảm giác không đúng…”

“Những hắc y nhân trốn cũng thật nhanh, vậy mà lại không đuổi kịp.” Một vị Chí cường giả của Thiên Hoàng Sơn nhíu mày, dừng chân đứng trên bầu trời.

Dựa vào thực lực Kẻ thành đạo của hắn thì cất bước vượt ngang tinh vực là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng truy đuổi những hắc y nhân kia thì lại mất dấu rất nhanh, căn bản không biết bọn hắn đã trốn đến chỗ nào.

Tốc độ như vậy thực sự khiến hắn kinh ngạc.

Tu đạo đã mấy trăm vạn năm, trực giác của hắn rất chính xác, thậm chí trực giác đã cứu mạng hắn mấy lần.

Cho nên rất nhanh hắn đã cảm thấy có gì đó không đúng, rõ ràng những hắc y nhân kia muốn lấy đi tính mạng của Du Thiên Chính nhưng sao tập sát Cố Trường Ca xong thì lại bắt đầu chạy trốn?

Nếu là sát thủ thực sự, cho dù là giết không thành muốn chạy trốn thì cũng sẽ không để lại động tĩnh lớn như vậy.

Phảng phất như cố ý dẫn dụ bọn hắn truy sát tới nơi đây vậy?

“Không xong, trúng kế rồi.”

Vị Chí cường giả của Thiên Hoàng Sơn biến sắc, đột nhiên sinh ra vô tận hàn khí.

Có lẽ mục đích thực sự của đám hắc y nhân này vốn không phải tập sát Cố Trường Ca, mà là dùng cuộc tập sát dó dẫn dụ tất cả mọi người ra ngoài.

“Về phần mục đích của bọn hắn, chẳng lẽ là mai phục chúng ta ngay tại đây?”

Chí cường giả của Thiên Hoàng Sơn rất nhanh liền nghĩ thông suốt, thần niệm bàng bạc mà mênh mông quét ra, tựa như một mảnh hải dương mãnh liệt muốn bao phủ tinh vực này lại.

“Xem ra vẫn có người thông minh…”

“Vậy mà lại bị ngươi phát giác.”

Bỗng nhiên một âm thanh nhàn nhạt vang lên trong tinh vực này.

“Là ngươi…”

“Làm sao có thể? Không phải ngươi đã bị trọng thương rồi sao?”

Gương mặt Chí cường giả của Thiên Hoàng Sơn lại biến sắc một lần nữa, hai mắt trừng lớn, khó mà tin được nhìn vào hướng kia, lộ ra vài phần sợ hãi.

Một nam tử bạch y chậm rãi đi tới, sợi tóc óng ánh tùy ý xõa tung, đôi mắt thâm sâu như biển, cơ thể trong vắt như ngọc, có thể nói là thần cốt tiên tư.

Đó chính là Cố Trường Ca.

Tốc độ hắn đi tới cũng không nhanh nhưng không gian lại như thu nhỏ lại dưới chân, trong nháy mắt đã vượt qua hải vực.

“Thì ra là thế, ngươi hoàn toàn không hề bị thương, hết thảy đều do ngươi bố trí?”

Chí cường giả của Thiên Hoàng Sơn nhìn chằm chằm vào nam tử không chút tì vết trước mặt này, âm thanh khẽ run.

Hoàn toàn khác với dáng vẻ tái nhợt suy yếu mà hắn nhìn thấy lần trước, Cố Trường Ca của bây giờ siêu phàm thoát tục, phong thần như ngọc, dung mạo tuấn tú không chút tì vết khiến tất cả nữ tử của thượng giới hay thậm chí là khắp các thế giới đều phải ghen ghét. Dáng người cao lớn, tóc đen bay múaa, toàn thân tràn ngập quang hoa giao hòa với thiên địa càn khôn, giống như đang đứng bên trong Tiên Vực xa xôi.

Dáng vẻ này nhìn thế nào cũng không giống người bị trọng thương.

Trong lòng Chí cường giả của Thiên Hoàng Sơn nảy lên sự cảnh giác và nỗi bất an vô tận.

“Tất nhiên là ta không hề bị thương, trong thiên địa này đã không có ai có thể khiến ta bị thương.” Thần sắc Cố Trường Ca cũng không có biến hóa, chỉ khẽ gật đầu một cái.

“Kẻ đứng phía sau Du Thiên Chính cũng là ngươi? Trận hỗn loạn của Đại Du đều là do một tay ngươi an bài?”

“Đám hắc y nhân kia cũng là thủ hạ của ngươi? Ngươi cố ý dẫn tất cả mọi người ra ngoài?”

Toàn thân Chí cường giả của Thiên Hoàng Sơn phát lạnh, nghe nói như vậy, trong nháy mắt đã nghĩ thông suốt được rất nhiều chuyện.

Thanh âm của hắn không kiềm chế được mà phát run, sau khi đột phá Kẻ thành đạo, đã rất lâu rồi hắn không có loại cảm giác sợ hãi này.

Rốt cuộc là có bao nhiêu dã tâm và thủ đoạn thì mới dám làm như vậy.

Phải biết rằng bọn hắn chính là Kẻ thành đạo, là tồn tại sừng sững nhất ở thượng giới.

Cứ như vậy mà bị Cố Trường Ca đùa bỡn trong lòng bàn tay?

“Lúc này ngươi hiểu ra cũng không tính là quá muộn.”

Cố Trường Ca cười cười, ánh mắt như đang nhìn một người chết.

“Vì sao ngươi lại làm như vậy? Ngươi không lo lắng nếu như mọi chuyện bại lộ thì toàn bộ thế gian sẽ đối đầu với ngươi sao?”

Chí cường giả của Thiên Hoàng Sơn lộ vẻ sợ hãi, không nhịn được nghiêm nghị quát lên: “Dù cho ngươi là gia chủ tương lai của Cố gia nhưng cũng không thể dùng sức của một mình ngươi chống lại toàn bộ các thế lực đạo thống.”

“Nếu ta đã làm như vậy thì tất nhiên ta không lo lắng mọi chuyện sẽ bị bại lộ.”

“Huống chi việc toàn bộ thế gian đối đầu với ta cũng chỉ có như vậy mà thôi.” Cố Trường Ca vẫn nhẹ nhàng nở nụ cười, thần sắc vô cùng tự nhiên.

“Ngươi…”

Chí cường giả của Thiên Hoàng Sơn lộ ra thần sắc sợ hãi, tựa như đang nhìn một con quái vật khó mà tưởng tượng nổi.

“Đúng lúc ta còn thiếu mấy khôi lỗi Kẻ thành đạo, các ngươi đưa tới cửa cũng thật biết chọn thời điểm.”

Cố Trường Ca lắc đầu nói, xem như là giải thích với Chí cường giả của Thiên Hoàng Sơn mục đích của bản thân.

Dựa vào thực lực hiện giờ của hắn thì phân ra vài sợi thần hồn không chế vài tên tu sĩ, sau đó ngụy trang thành hắc y nhân tạo ra trận đại loạn này cũng chỉ là một việc dễ như trở bàn tay.

Hết chương 1741.
Bạn cần đăng nhập để bình luận