Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 601: Ép hắn phải lộ diện

Chương 601: Ép hắn phải lộ diện

"Nơi này chính là lối vào Tuyệt Âm chiến trường?"

Nam Thịnh Thiên, trong một dãy núi rất là hoang vắng.

Trong không trung xuất hiện hai thân ảnh.

Cố Trường Ca nhíu mày, dường như không hiểu mà dò hỏi.

"Đúng vậy, nếu như không chú ý thì không tìm được chỗ này đâu? nhưng mà lối vào như vậy không chỉ có một cái. “

Ở bên cạnh hắn chính là Vương Tử Câm.

Hai tay nàng để ra sau lưng, mỉm cười nói.

Liên quan tới chỗ của Tuyệt Âm chiến trường, Cố Trường Ca đã từ trong miệng nàng thăm dò được không ít tin tức.

Sau khi lấy được câu trả lời của Vương Vô Song hắn liền không chút do dự, khởi hành đi gặp Vương Tử Câm, biết được rất nhiều chuyện từ nàng.

Vương Tử Câm đối với hắn cũng không hề giấu diếm, nói hết với hắn, khiến Cố Trường Ca bớt được không ít phiền phức.

Trong đó liên quan tới lối vào Tuyệt Âm chiến trường.

Cố Trường Ca lười nhác phái người đi điều tra, liền trực tiếp hỏi nàng.

Sự tồn tại của Tuyệt Âm chiến trường, cùng loại với tiểu bí cảnh.

Bởi vì Tuyệt Âm Thiên giáng lâm, thôn phệ rất nhiều thế giới, lúc khí tức Tuyệt Âm tràn ra, sẽ làm cho vô số thế giới sinh ra khe nứt, tạo ra thế giới nhỏ.

Nơi này cũng lập tức trở thành Tuyệt Âm chiến trường.

"Không cảm kích ta à?"

Trên mặt Vương Tử Câm mang theo nụ cười mỉm, nhìn về phía hắn,” sự tồn tại của Tuyệt Âm chiến trường bây giờ rất ít người biết.”

"Ngược lại là đa tạ rồi."

Cố Trường Ca mỉm cười, trên khuôn mặt mang theo ý tứ cảm tạ,” Vừa vặn nhân cơ hội này lấy thêm danh ngạch.”

"Lời cảm ơn này của Cố huynh, ta thấy không có chút thành ý nào cả.”

"Chỉ là một câu qua loa thôi."

Nghe vậy, Vương Tử Câm lại lắc đầu, dáng vẻ âu sầu ,” Lúc trước để tìm thấy chỗ này , chúng ta đã tốn không ít thời gian.”

Nàng cũng không tính để Cố Trường Ca ngồi không mà hưởng.

Một câu cảm tạ?

Nàng mới không cần câu này.

Chúng ta?

Ánh mắt Cố Trường Ca thoáng động, bắt được hai chữ này.

Hắn đoán có lẽ là Giang Sở Sở.

Giang Sở Sở làm sao lại mò tới đây?

Nhưng mà vẻ mặt của hắn cũng không thay đổi bao nhiêu, có chút kinh ngạc nói,” Vậy Tử Câm cô nương muốn Cố mỗ cảm tạ thế nào?”

"Lấy thân báo đáp?"

Vương Tử Câm mỉm cười đáp, nàng cũng không tin dưới tình thế như này mà Cố Trường Ca vẫn có thể duy trì sắc mặt được.

Mặc dù nàng biết trong lòng Cố Trường Ca bây giờ có lẽ đã hận không thể bóp chết nàng rồi.

Nhưng nàng cũng không thèm để ý, dù sao thế này mới thú vị chứ.

Cố Trường Ca thoáng sửng sốt, tựa hồ có chút giật mình.

Sau đó lắc đầu, bộ dáng "Cô nương xin tự trọng" nói, " Cố mỗ là người đã có vị hôn thê rồi, loại đùa giỡn này, Tử Câm cô nương không nên nói."

"Nếu để cho Minh Không nghe được, bình dấm chua của nàng chắc chắn sẽ bốc lên nghi ngút."

Vương Tử Câm nhìn bộ dáng này của hắn.

Trong lòng chỉ muốn trợn ngược mắt.

Giả vờ đứng đắn cái quỷ gì, lại còn làm bộ chính trực.

Nhưng mà nàng vẫn lộ vẻ suy nghĩ, sau đó thay đổi ngữ khí nói,

"Xưa nay nam tử đa thê nhiều thiếp, không ngờ Cố huynh lại là người chung thủy như vậy."

"Là ta đường đột."

"Nếu không thế này đi, Cố huynh cho ta một vật ở trên người ngươi."

“Thế sao? Vậy được."

Cố Trường Ca nghe vậy ngược lại không chút do dự.

Trực tiếp lấy xuống ngọc bội treo ở thắt lưng, bên trong lưu chuyển rất nhiều đạo văn, nhìn có chút bất phàm.

Hắn đưa cho Vương Tử Câm.

"Về sau ta có chuyện gì có phải dùng vật này là có thể đến tìm Cố huynh không?”

Vương Tử Câm cười tiếp nhận, tựa hồ thật vui vẻ.

"Đương nhiên là có thể."

Cố Trường Ca nở nụ cười, gật gật đầu.

Nhưng mà trong lòng hắn lại mỉm cười, ngươi đến tìm ta không vấn đề gì, nhưng muốn để ta giúp ngươi thì còn khuya nhé. "Tìm" với "giúp" là hai khái niệm khác nhau.

Sau đó, hai người ở trong dãy núi của mảnh đất hoang vắng này, tìm được chỗ có không gian ba động.

Bên trong có khí tức âm hàn đến cực điểm, đang lưu chuyển làm cho cây cỏ ở phụ cận đều chết héo.

Chín mặt trời treo ở trên bầu trời, cũng khó mà xua tan loại âm hàn này.

"Khí tức của Tuyệt Âm, mặc dù không phải rất thuần khiết nhưng đích thật là từ đây truyền ra ngoài."

Nhìn những thứ này, Cố Trường Ca không khỏi mở miệng nói.

Vương Tử Câm cũng gật đầu nói, "Từ nơi này có thể đi đến Tuyệt Âm chiến trường, lối vào của địa phương khác thì ta không biết.”

Đôi con ngươi của Cố Trường Ca híp lại.

Vị trí thật sự của Tuyệt Âm Thiên, kỳ thật rất khó phán đoán, nhưng căn cứ bên trong Tuyệt Âm chiến trường , phương hướng tràn ngập khí tức Tuyệt Âm vẫn rất dễ thấy.

Sau đó, hai người theo đường cũ trở về.

Bên trong Tuyệt Âm chiến trường, ngoại trừ thế hệ trẻ tuổi, cơ hồ không nhìn thấy tu sĩ của thế hệ trước ,trừ phi là loại tính cách chính nghĩa bạo dạn, tính hi sinh bản thân mình đi ngăn cản Tuyệt Âm Thiên.

Rất nhiều thế hệ trẻ tuổi, đều kiên trì tới.

Dù sao muốn có được danh ngạch của Chân Tiên thư viện, thì phải chém giết số lượng nhất định Tuyệt Âm sinh linh.

Không muốn tới cũng không có biện pháp.

Cho nên, Cố Trường Ca cũng không lo lắng trong đó sẽ có tồn tại cường đại nào, đến lúc đó sẽ quấy nhiễu đến kế hoạch của hắn.

"Nghe nói Cố huynh từng tiếp xúc với Doanh Ngọc của Thiên Hoàng Sơn, vậy ca ca của nàng, ngươi cảm thấy thế nào?”

Lúc nửa đường, Vương Tử Câm bỗng nhiên mở miệng hỏi thăm việc này.

Ban đầu ở Trường Sinh Cố gia, nàng bỗng nhiên gặp phải ám sát của người thừa kế ma công, còn bị thương không nhẹ.

Thù này nàng luôn nhớ kỹ.

Mà theo nàng thấy, mặc kệ là loại khả năng nào, người thừa kế ma công cũng không thoát khỏi quan hệ với Thiên Hoàng sơn, có liên quan tới Doanh hoàng tử.

"Doanh Ngọc cô nương ngược lại rất thẳng thắn, ca ca của nàng thì ta không biết, cũng chưa từng nhìn thấy."

Cố Trường Ca nghe vậy thần sắc tự nhiên nói.

"Tên Doanh hoàng tử kia thật sự tính cả đời làm rùa rụt đầu sao? Nếu như hắn không phải người thừa kế ma công, tại sao không dám hiện thân chứ.”

Vương Tử Câm đối với suy đoán của mình, ngược lại không hề nghi ngờ,mà lúc nàng hỏi thăm Giang Sở Sở, cũng nhận được sự trầm mặc.

Nếu như Thiên Hoàng sơn không có vấn đề gì, dựa vào tính cách công chính liêm minh của Giang Sở Sở, khẳng định sẽ giải thích.

Nhưng nàng lựa chọn trầm mặc.

Điều này mang ý nghĩa là ngay cả nàng cũng cảm giác Thiên Hoàng sơn có vấn đề.

"Đã như thế thì thật ra ta có biện pháp có thể khiến Doanh Sương lộ diện.”

Cố Trường Ca nghe thấy nàng nói như vậy, lộ ra bộ dáng nghiêm túc suy tư thật lâu, sau đó nói,” Đến lúc đó là thật hay giả, thì sẽ biết thôi.”

Vương Tử Câm gật đầu, thật sự không hoài nghi.

Người thừa kế ma công lúc ấy khiến cho mặt mũi Cố gia tổn hại không ít.

Cố Trường Ca chọn làm như thế, cũng rất bình thường.

Hết chương 601.
Bạn cần đăng nhập để bình luận