Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 994: Gặp lại người quen cũ?

Chương 994: Gặp lại người quen cũ?

“Nhược Âm sư muội, ngươi cẩn thận một chút, chướng khí ở đây rất nguy hiểm, nếu dính phải một chút cũng có thể sẽ ăn mòn da.”

Rừng cây cổ thụ tĩnh mịch, dây leo như mây, sương mù xám nhạt bao phủ cả đất trời.

Mấy lão già mặc áo đạo sĩ, phong thái tiên nhân, khuôn mặt già nua nhưng vẫn tràn đầy sức sống, đang dẫn theo một đám tu sĩ trẻ tuổi đi xuyên qua núi, nhanh chóng đi về phía Thái Sơ Thần Mộ.

Lúc này, người vừa nói chuyện là một thiếu nữ thân hình nhỏ nhắn, ngũ quan xinh đẹp động lòng người.

Bên cạnh nàng có không ít nữ tử trẻ tuổi khác, tất cả đều xinh đẹp động lòng người, đi theo phía sau là một nhóm nam đệ tử.

“Ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận mà Tống Cầm sư tỷ.”

Một nữ tử duyên dáng yêu kiều, dung mạo tuyệt mỹ, hai chân thon dài, nghe vậy gật đầu nói.

Nàng mặc váy trắng tinh, làn váy nhẹ nhàng tung bay theo gió, có loại khí tức xuất trần không dính khói lửa nhân gian.

Chính là Tiêu Nhược Âm.

Bất kể ở thế giới trước kia, hay là thế giới bây giờ thì nàng đều vô cùng xinh đẹp.

Có lẽ vì tu hành mà làn da của nàng hiện giờ sáng bóng trong suốt, trắng như tuyết, nhẵn mịn như ngọc.

Cho dù ở Đạo Thiên Tiên Cung, cũng được nhiều đệ tử trẻ tuổi thời điểm tiên tử, âm thầm ngưỡng mộ.

Trong phần đông đệ tử tới Thái Sơ Thần Mộ, nàng cũng thuộc kiểu người rất chói mắt, rất nhiều trưởng lão chiếu cố nàng rất nhiều.

Đương nhiên cũng không phải chỉ vì tu vi, Tiêu Nhược Âm vẫn biết rõ điều này.

Rất nhiều người biết nàng vì quan hệ với Cố Trường Ca nên nàng mới có thể bái nhập vào Đạo Thiên Tiên Cung.

Thân là một người tha hương, nàng đương nhiên cũng biết Đạo Thiên Tiên Cung có ý nghĩa gì trên thế giới này.

Nàng không quyền không thế, không bối cảnh, nếu không phải bởi vì có quan hệ với Cố Trường Ca, ngay cả cơ hội đến gần Đạo Thiên Tiên Cung cũng không.

Làm sao có thể rất được coi trọng như bây giờ?

“Tống Cầm nói không sai, ở trong này ngươi phải cẩn thận một chút, dựa vào tu vi hiện giờ của ngươi, ắt hẳn không thể tới đây.”

“Nhưng nếu ngươi đã muốn hiểu thêm một chút kiến thức thì tới đây không sai đâu.”

“Nhưng nhớ kỹ tuyệt đối phải nghe lời chúng ta, không thể tùy ý hành động, nếu không ngươi có xảy ra chuyện gì thì bọn ta cũng không thể giải thích với Trường Ca thiếu chủ.”

Lúc này, nghe những lời này, một vị trưởng lão cũng cố ý quay đầu, cẩn thận nhắc nhở.

Nói thật ra, Tiêu Nhược Âm khăng khăng muốn tới đây, bọn hắn cũng rất bất đắc dĩ.

Bởi vì tu vi của nàng không cao, mà ở đây nguy thì cơ trùng trùng, rất dễ gặp phải nguy hiểm.

Nếu Tiêu Nhược Âm gặp chuyện không may, bọn hắn quả thực không dám nghĩ đến hậu quả đáng sợ thế nào.

Nhưng nàng rất tò mò, cố ý muốn đến, cũng đã cam đoan trong quá trình này, sẽ nghe theo bọn hắn, sẽ không chạy lung tung.

Đám trưởng lão cũng không tiện từ chối.

Dù sao Tiêu Nhược Âm thật sự rất xinh đẹp, lại thêm Cố Trường Ca gửi gắm, khó tránh khỏi làm cho người ta hoài nghi mối quan hệ thân mật giữa nàng và Cố Trường Ca.

Suy nghĩ về mối quan hệ này, đám trưởng lão ở Đạo Thiên Tiên Cung rất coi trọng nàng.

Không dám để nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thậm chí còn điều động thêm vài vị trưởng lão đến đây.

“Ừm, trưởng lão yên tâm, Nhược Âm chắc chắn sẽ nghe lời các ngươi, sẽ không chạy lung tung.”

Tiêu Nhược Âm gật đầu đồng ý.

Nàng cũng không ngốc, biết bản thân có thể có được sự đối xử khiến người khác hâm mộ này, tất cả đều vì mối quan hệ với Cố Trường Ca.

Cho nên bình thường lúc tu hành cũng rất chịu khó nỗ lực, không muốn làm Cố Trường Ca mất mặt.

Mà lần này đi vào Thái Sơ Thần Mộ, hoàn toàn là vì nàng rất tò mò với loại rèn luyện này, cũng muốn trau dồi kiến thức của mình.

“Trưởng lão các ngươi yên tâm đi, Nhược Âm sư muội ở cạnh ta rất an toàn, có ta bảo vệ nàng rồi.”

Bên cạnh Tiêu Nhược Âm là một nữ tử dáng người nhỏ nhắn, lúc này không nhịn được mở miệng cười nói, lộ ra hàm răng trắng nhỏ.

Nàng tên là Tống Cầm, cũng một vị thiên chi kiều nữ có chút danh tiếng ở Đạo Thiên Tiên Cung, tu vi cường đại.

Nhưng Tiêu Nhược Âm biết, Tống Cầm đối với mình tốt như vậy, cũng hoàn toàn vì muốn mình giúp nàng nói tốt vài câu trước mặt Cố Trường Ca.

Cho đến hôm nay, Tiêu Nhược Âm cuối cùng cũng đã hiểu, thượng giới rộng lớn như vậy, ba chữ Cố Trường Ca này rốt cuộc đại diện cho cái gì.

Lúc trước nàng rốt cuộc có bao nhiêu may mắn mới gặp được một quý nhân như vậy.

Đột nhiên, vẻ mặt Tiêu Nhược Âm ngưng đọng, có chút kinh ngạc, chú ý tới hai thân ảnh trên ngọn núi cách đó không xa.

Đó là một hòa thượng mặc tăng y rách nát, trên tay cầm một cái bát, có chút cảm giác chẳng ra làm sao.

Bên cạnh hòa thượng có một nam tử trẻ tuổi đang đứng, nhìn thân ảnh đó, Tiêu Nhược Âm cảm thấy hắn rất quen thuộc, rất giống một vị cố nhân của nàng.

Nhưng khuôn mặt lại không giống, thoạt nhìn có chút tang thương và xa lạ.

“Sao vậy, Nhược Âm sư muội ngươi đang nhìn gì vậy?”

Chú ý tới sự khác thường của nàng, Tống Cầm không nhịn được nhìn theo ánh mắt nàng.

Đúng lúc cũng nhìn thấy vị hòa thượng và nam tử trẻ tuổi kia.

Nàng nghi hoặc nhíu mày, có chút khó hiểu.

“Giang Thần sao lại giống hắn được, cũng không biết bọn người Ngưu Điền, Giang Thần hiện tại thế nào rồi?”

Tiêu Nhược Âm khẽ lắc đầu, nam tử trẻ tuổi kia ăn mặc cũ nát, mặt xám mày tro, giống như vừa chui ra từ dưới đất.

Tuy nhìn thân hình rất giống Giang Thần, nhưng không phải.

Cũng đúng.

Bọn Giang Thần, Ngưu Điền không có thiên phú tu hành, sao có thể xuất hiện ở đây được.

Bọn hắn hiện giờ rất có thể đang sống cuộc đời của riêng họ ở một đất nước phàm trần.

Nghĩ như thế, Tiêu Nhược Âm thu ánh mắt lại, cùng nhóm người Đạo Thiên Tiên Cung đi sâu vào trong, chuyện này nhanh chóng bị nàng đặt xuống, không để ý nhiều.

Hết chương 994.
Bạn cần đăng nhập để bình luận