Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 759: Cứ để hắn đi theo

Chương 759: Cứ để hắn đi theo

“Đây liệu có phải cái gọi là duyên phận?"

Nhịp tim của Doanh Sương trở nên rất nhanh.

Hắn nhớ tới lúc mà bản thân vẫn là gã nô bộc chịu trách nhiệm nuôi ngựa. Nếu như không phải có tiểu thư chiếu cố thì hắn đã sớm chết đói đầu đường rồi.

So với hiện tại lúc nào cũng sống trong nơm nớp lo sợ, hắn cảm thấy khoảng thời gian trước đây mới thật dễ chịu làm sao!

Doanh Sương vốn cho rằng cả đời này sẽ không còn có cơ hội nhìn thấy nàng nữa.

Thế nhưng hắn thật không ngờ ở Huyền Vũ hoàng đô này lại có thể tận mắt nhìn thấy thân ảnh của nàng một lần nữa.

"Đây nhất định chính là duyên phận!"

"Đáng tiếc, ta hiện tại chỉ là một con chuột chạy qua đường mà ai ai cũng đều muốn bắt. Đối với nàng mà nói ta cũng chỉ là người xa lạ chưa từng gặp qua."

"Doãn Mi tiểu thư từng được Cố Trường Ca cứu. Xem ra nàng chắc còn chưa biết gương mặt thật của Cố Trường Ca. Ta phải tìm cơ hội thích hợp để nhắc nhở nàng một câu."

Doanh Sương thầm nghĩ, không khỏi nắm chặt nắm đấm.

Theo hắn thấy thì việc lúc trước Doãn Mi gặp phải người kế thừa Ma Công ở Tiên Cổ đại lục chắc chắn có liên quan đến Cố Trường Ca.

Cố Trường Ca thậm chí còn nhờ vào đó có được thanh danh tốt, chiếm được sự ngưỡng mộ của Doãn Mi.

"Nếu ta tùy tiện lại gần, theo tính cách của Doãn Mi tiểu thư mà nói chắc chắn sẽ nghi ngờ ta."

"Ta phải tìm cách thích hợp."

Doanh Sương rơi vào trầm tư. Cuối cùng hắn quyết định dùng cách thức đơn giản nhất, mộc mạc nhất.

Dù sao khi hắn vẫn là gã nô bộc nuôi ngựa, hắn đã nhớ kỹ tính cách và rất nhiều sở thích của Doãn Mi.

Chỉ cần dựa vào những thứ này, hắn tin rằng mình sẽ có thể tiếp cận với Doãn Mi tiểu thư.

Nghĩ như vậy, Doanh Sương đi thẳng về hướng lầu các phía trước. Dự định trước tiên sẽ quan sát để tìm hiểu mục đích mà Doãn Mi đến Huyền Vũ cổ quốc.

"Tiểu thư, đằng sau hình như có một Thiên kiêu trẻ tuổi đang theo dõi người."

Nghe nha hoàn nhắc nhở như vậy, Doãn Mi cười cười, khoát tay nói: "Không cần phải lo lắng. Cứ để hắn đi theo đi. Để xem mục đích của hắn là gì."

Tuy nói như vậy như trong thâm tâm nàng vẫn nhớ tới lời mà Cố Trường Ca phân phó.

"Đây chính là Doanh hoàng tử đáng thương đang phải cõng nồi kia. "

Doãn Mi nở nụ cười, có vẻ hơi thương hại nhưng người ở bên ngoài mà nhìn vào nàng ta thì sẽ chẳng phát hiện ra điều gì khác thường.

Nàng ta cùng nha hoàn bên người đang làm ra vẻ như đang tìm kiếm thứ gì đó.



Thanh Long cổ thành, bầu trời tối đen như mực.

Trong một thạch thất, Cố Tiên Nhi đang nhíu mày lại thành hình chữ “Xuyên”.

Nàng ta đang nghiên cứu một bản Cốt Thư trên tay, phía trên viết rất nhiều phù văn kỳ dị, giống như một mặt trời nhỏ màu vàng, tỏa sáng vô cùng.

Nàng có chút phiền não, tự nói với bản thân: "Bản Kim Cương Bất Hoại pháp thân này liệu có thể giúp người luyện biến thành thứ ánh vàng rực rỡ vững chắc như nước đổ vào bê tông hay không?"

Vừa tưởng tượng ra cảnh bản thân biến thành dáng vẻ đó, nàng đưa tay lên luyện thử. Dù sao nàng ta cũng có tiên khí bồng bềnh, đảo mắt một cái đã luyện thành thân thể vững chắc như vàng đồng. Không chừng Cố Trường Ca cũng không nhận nàng ta.

Cố Tiên Nhi không nhịn được thở dài. Cuối cùng nàng ta cũng không có ý định luyện qua, chỉ có thể cất Cốt Thư này vào.

Đương nhiên, nàng ta chắc chắn sẽ không tùy tiện ném đi. Đến lúc ấy nàng ta sẽ vứt ở một hàng vỉa hè nào đó, tránh việc thu hút một đám đông tu sĩ tìm đến.

Dù sao cái này cũng là công pháp pháp thân Tôn Cấp Luyện Thể.

Nàng ta không nghĩ ra tại sao lần luyện tập này nàng ta đạt được thành công như thế?

Ngược lại, việc Thanh Tiểu Y đã đạt được Thanh Nguyệt Đạo Quyết lại khiến Cố Tiên Nhi động tâm một chút. Nàng ta đang suy nghĩ làm thế nào để dùng bộ công pháp luyện thể trong tay phá hủy được Thanh Nguyệt Đạo Quyết kia.

Không đúng... đã có sự thay đổi.

Mặc dù lần luyện tập này chỉ có ba người bọn họ nhưng lại dễ dàng lạ thường. Thậm chí ở chỗ phát sinh tai họa Tuyệt Âm kia còn tìm được một động phủ cổ tu.

Trong đó vừa vặn có ba cơ duyên, chỉ đủ cho mỗi người một cái, không nhiều cũng không ít.

Lúc ấy, Cố Tiên Nhi không biết rằng ngọc giản trong tay mình là công pháp luyện thể. Nếu không phải vậy thì đánh chết nàng ta cũng không cần.

"Tên Cố Trường Ca kia còn nói sẽ đến giúp đỡ một chút. Thế mà không thấy bóng dáng hắn đâu."

"Quả nhiên là không trông cậy được gì."

Cố Tiên Nhi nhẹ giọng lải nhải một câu, nhớ tới Cố Trường Ca.

Mặc dù nói như vậy nhưng nàng cũng biết, lần luyện tập này bọn họ cũng không cần Cố Trường Ca giúp gì.

Mọi chuyện quá đơn giản.

Bởi vì địa thế của Thanh Long cổ quốc này có mấy đại cổ quốc khác chắn phía trước nên bọn họ cũng coi như vớ được món hời lớn.

Nhưng Cố Trường Ca thật sự không quan tâm sao?

Cũng tốt. Thật ra nàng ta vẫn muốn gặp Cố Trường Ca. Ở đây có chút nhàm chán.

Oanh!

Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên bên ngoài thạch thất truyền đến ba động đáng sợ, giống như có trận thủy triều lớn trực tiếp đập tới.

Cho dù còn cách một tầng văn cấm chế nhưng Cố Tiên Nhi vẫn cảm nhận được rất rõ ràng.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Tiếng động phát ra từ hướng nào thế? Chẳng lẽ là từ nơi ở của hai huynh muội Thanh Tiểu Y, Thanh Phong ư? Bọn họ xảy ra chuyện rồi?"

Không kịp nghĩ nhiều, thân ảnh Cố Tiên Nhi lóe lên rồi rời khỏi thạch thất, tiền đến nơi vừa rồi truyền đến ba động.

Hết chương 759.
Bạn cần đăng nhập để bình luận