Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1295: Trao ấn

Chương 1295: Trao ấn

"Tiểu sư đệ Tiêu Dương làm sao đến nổi này, nếu như ngươi không chịu thua, lúc đó cần gì phải đáp ứng chứ? Những năm gần đây, ta ngày đêm khổ tu, không nề hà vất vả, chính là vì một ngày này, quang minh chính đại đoạt lại Cửu Sơn Tiên Ấn.”

Giờ phút này, Cổ Vô Địch thấy thế trên mặt lướt qua tia cười lạnh, rồi nhanh chóng khôi phục tự nhiên, lắc đầu thở dài nói.

Rất nhiều đệ tử bị lời nói của Cổ Vô Địch lây nhiễm, trong lòng của bọn hắn dâng trào một trận, từ hôm nay trong lúc Cổ Vô Địch và Tiêu Dương giao thủ, chứng kiến được thực lực mạnh mẽ biến hóa của Đạo Tử, không ít người đều hứng thú tới cổ vũ.

Ngay cả Đạo Tử cũng cố gắng như thế, bọn họ thân là đệ tử bình thường, làm sao có thể lười biếng? Ngược lại là Tiêu Dương, thua chính là thua, cuối cùng còn chơi xấu không nhận?

"Tiểu sư đệ vậy mà là người như vậy, chúng ta thật sự đã nhìn lầm hắn!"

"Rõ ràng Đạo Tử ngày đêm khổ tu, vào hôm nay bày ra thực lực cường đại, kết quả lại bị hắn cố ý bôi đen!"

"Không chịu thua thì thôi đi, loại người trong lòng còn có ghen ghét như thế, cả một đời đều không thành được người tài!"

Trong lúc nhất thời, rất nhiều đệ tử lần lượt mở miệng, mở miệng trào phúng, làm cho Tiêu Dương bỗng nhiên ngu ngơ ở nơi đó, con mắt của hắn trợn to, không thể tin được thái độ ấy của đám người đó, sắc mặt của hắn lập tức trở nên xanh một mảnh trắng một mảnh, nắm đấm gắt gao nắm chặt, vô cùng không cam lòng.

Trước đó đệ tử có quan hệ rất tốt với hắn, bây giờ đều là vẻ mặt lạnh lùng trào phúng, toàn bộ Cửu Đại sơn dường như đều đang bài xích hắn.

"Chuyện hôm nay, Tiêu Dương ngươi không cần nhiều lời. Chúng ta thua chính là thua, Cửu Sơn Tiên Ấn sẽ thuộc về Đạo Tử."

Nhị Sơn Chủ thấy thế thở dài một tiếng, vung lên ống tay áo, ánh sáng mịt mờ rơi đi, đem một luồng lực nhu hòa đánh vào trong cơ thể Tiêu Dương, khiến cho hắn tỉnh táo lại từ trong trạng thái này, đồng thời cũng giúp đỡ hắn khôi phục thương thế.

Nhị Sơn Chủ hiểu được sau ngày hôm nay, toàn bộ Cửu Đại sơn sợ là đều sẽ vì chuyện hôm nay thay đổi cách nhìn với Tiêu Dương.

Nhưng chuyện ấy lại không thể cứu vãn, Cửu Sơn Tiên Ấn đã rơi vào trong tay Đệ Tam Sơn, sau khi mang Tiêu Dương đưa ra khỏi Cửu Đại sơn, hắn cũng quyết định phải bắt đầu bế quan tu luyện, sẽ không hỏi đến chuyện Cửu Đại sơn.

Sau đó, tay áo của Nhị Sơn Chủ hất lên, mang theo Tiêu Dương và đệ tử Đệ Nhị Sơn rời đi, kéo dài ra một đại đạo, biến mất ở chân trời.

Tất cả sơn chủ nhìn thấy một màn đấy, trong lòng mỗi vị đều khác nhau, có người thở dài một tiếng, cũng có người nhìn có chút hả hê cười lạnh một tiếng.

Cổ Vô Địch đột nhiên bày ra thực lực cường đại, làm cho bọn họ cũng có chút hoảng hốt, có điều suy nghĩ cũng không có giống như Nhị Sơn Chủ.

Bởi vì Cửu Sơn Tiên Ấn sẽ chỉ rơi vào Đệ Nhị Sơn và Đệ Tam Sơn, bọn họ cũng không cần phải trộn lẫn một cước như thế, sẽ chỉ lãng phí thời gian, đắc tội với người khác mà thôi.

Rất nhanh, nương theo lấy tiếng vù vù, ở phía trên vòm trời chìm nổi của Cửu Sơn Tiên Ấn, phát ra âm thanh run rẩy dữ dội, sau đó thu lại tất cả ánh sáng, từ từ hạ xuống đến, cuối cùng hóa thành một tiểu ấn màu xanh xám nhạt chỉ to bằng bàn tay, ánh sáng chảy xuôi, rủ xuống một tia một Hỗn Độn khí, rơi vào đến trong tay Cổ Vô Địch.

"Đây chính là Cửu Sơn Tiên Ấn?"

Cổ Vô Địch có chút kích động và run rẩy, cảm nhận được trong đó ẩn chứa loại sức mạnh cuồn cuộn mênh mông, giống như bất cứ lúc nào đều có thể lấy ra, tiêu diệt tất cả, giờ khắc này, hắn thậm chí có cảm giác đã khống chế được toàn bộ Cửu Đại sơn.

"Đồ đệ ngoan! !"

Sắc mặt của Tam Sơn Chủ cũng khó nén kích động và hưng phấn, cẩn thận nhìn chằm chằm Cửu Sơn Tiên Ấn trước mắt, dù sao vật ấy chính là chí bảo của Cửu Đại Sơn, hắn thèm nhỏ dãi gần ngàn vạn năm, hôm nay cuối cùng cũng tới tay, hắn làm sao có thể không kích động?

Có điều, hành động của Cổ Vô Địch khiến cho nụ cười trên sắc mặt Tam Sơn Chủ có chút cứng chính là, sau khi đệ tử của hắn cầm tới Cửu Sơn Tiên Ấn, cũng không có ngay lập tức đưa cho người làm sư tôn như hắn, mà vẻ mặt cung kính đưa cho Cố Trường Ca đứng ở bên cạnh.

Một màn đấy không chỉ khiến bọn người Tam Sơn Chủ ngây ngẩn cả người, cũng làm cho rất nhiều đệ tử còn chưa rời đi cũng ngây ngẩn cả người, trong đầu của bọn họ có chút không kịp phản ứng.

"Đây chính là chí bảo của Cửu Đại sơn ta, lấy thân phận của Trường Ca công tử, sợ là gặp qua không ít vật tương tự."

Nhưng Tam Sơn Chủ rất nhanh kịp phản ứng, chỉ cảm thấy tên khốn khiếp kia đang muốn lấy lòng Cố Trường Ca, trong lòng của hắn mặc dù có chút tức giận, nhưng vẫn cười cợt, chuẩn bị giải thích một phen cho nam tử kia.

Sáu vị sơn chủ còn lại, ngược lại đột nhiên cảm giác được bầu không khí này có chút kỳ quái, sau khi đạt được Cửu Sơn Tiên Ấn, Cổ Vô Địch cũng không có đưa cho sư tôn hắn mà đưa cho Cố Trường Ca, điều ấy có ý gì?

Ánh mắt của bọn hắn đã bắt đầu trở nên có chút nghiền ngẫm, xem ra ở trong lòng Cổ Vô Địch, địa vị của sư tôn hắn còn không bằng nam tử trẻ tuổi thần bí trước mắt kia.

Hết chương 1295.
Bạn cần đăng nhập để bình luận