Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1531: Ta biết ngươi không phải là người như vậy

Chương 1531: Ta biết ngươi không phải là người như vậy

“Ta biết rồi, ta sẽ cố hết sức nhưng có thể cứu được Giang Thần hay không thì ta không thể cam đoan.”

Trầm mặc nửa ngày, trong lòng Tiêu Nhược Âm thở dài một tiếng, sau đó đồng ý.

Nàng biết bây giờ không còn cách nào khác, cũng không còn lựa chọn nào khác.

Nếu Cố Trường Ca giết chết Giang Thần thì nàng cũng không lấy lại Tạo Hóa Tiên Chu được.

Mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân nào, nàng cũng phải nghĩ cách cứu được Giang Thần, ít nhất là bây giờ không thể để hắn bị Cố Trường Ca giết chết.

“Vậy thì tốt quá, ta biết người nhất định sẽ đồng ý.”

Trên mặt Ngưu Điền vui mừng, nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Sau khi nhận được lời hứa hẹn của Tiêu Nhược Âm thì hắn cũng không ở lâu, vội vàng cáo từ rời đi, hắn sợ Tiêu Nhược Âm sẽ lại chỉ trích.

Hắn cảm thấy Tiêu Nhược Âm có thể đạt được địa vị thân phận như ngày hôm nay ắt hẳn phải bỏ ra cái gì đó.

Ngoại trừ nhan sắc, hắn không nghĩ ra trên người Tiêu Nhược Âm còn có cái gì khác.

“Thực sự không khiến ta bớt lo chút nào.”

Sau khi Ngưu Điền rời đi, Tiêu Nhược Âm lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi đi tới nơi mà Cố Trường Ca ở trong khoảng thời gian gần đây.

Nàng biết ngày mai Cố Trường Ca sẽ dẫn người đánh vào Côn Sơn để nghĩ cách cứu viện vị tiên tổ của Cơ gia kia, đến lúc đó không biết phải lãng phí bao nhiêu thời gian ở trong Côn Sơn nữa.

Nếu không tranh thủ thời gian đi gặp Cố Trường Ca thì không biết phải đợi tới khi nào.



Rầm rầm!

Lúc này, trong một địa lao ẩm ướt tối tăm, một người trẻ tuổi máu me khắp người trông vô cùng chật vật đang hôn mê.

Một khắc sau, bỗng nhiên một chậu nước lạnh giội xuống, hắn giật mình một cái rồi mở mắt ra, trong mắt toàn là tơ máu, còn có phẫn nộ và hận ý.

“Tỉnh rồi?”

Ngục tốt ở bên cạnh cười lạnh nói, buông chậu nước lạnh đang chuẩn bị tạt vào hắn ở trong tay xuống.

Thần sắc Giang Thần từ mê mang dần dần khôi phục thanh tỉnh, khó nhọc bò từ dưới đất đứng lên.

Giờ khắc này, hắn cảm giác toàn thân mình đang đau nhức kịch liệt, không biết xương cốt đã gãy mất bao nhiêu cái, lục phủ ngũ tạng đều đã vỡ nát, sau khi bị một lão giả có dáng vẻ giống quản gia kia đánh một chưởng, còn khó chịu hơn gấp trăm lần so với cảm giác bị một tòa núi lớn đè xuống.

Cũng may là hắn nắm giữ Tạo Hóa thánh thể, nếu không e là không chỉ chịu chút thương thế đơn giản như vậy.

“Đây là nơi nào?”

Sau đó, Giang Thần nhìn quanh một vòng, dò xét hoàn cảnh ở nơi này, chú ý thấy trên vách tường có không ít vết máu và vết cào, còn có Tỳ Bà Cốt Lãnh tỏa liên.

Hiển nhiên là một địa lao u ám.

Sau đó, hắn liền chú ý tới huyền y nam tử trước mặt.

Giang Thần lập tức run lên một cái, trong mắt khó nén khuất nhục, phẫn nộ và cừu hận.

“Cố… Trường… Ca!”

Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Cố Trường Ca, nghiến răng phun ra ba chữ.

Sau lưng Cố Trường Ca còn có hai người là Cơ Nghiêu Tinh và Cơ Sơ Nguyệt.

Nhưng Cơ Sơ Nguyệt cũng không dám tiếp xúc ánh mắt với Giang Thần.

Trước đó ở trên yến tiệc, Giang Thần vẫn luôn nhìn nàng, mặc dù nàng hiểu nhưng vẫn luôn né tránh ánh mắt của hắn.

Bây giờ cũng vậy.

“Xem ra thương thế của ngươi vẫn chưa đủ nặng, vẫn còn sức để nói chuyện.”

Cố Trường Ca cười nhạt một tiếng, ngục tốt ở bên cạnh đưa cho hắn một tách trà bốc hơi nóng.

Hắn không nhanh không chậm nhấp một ngụm, lộ vẻ nhàn nhã tự nhiên.

“Ta phải liều mạng với ngươi!”

Nhìn bộ dạng tùy ý quan sát của Cố Trường Ca, Giang Thần nghiến muốn nát cả hàm răng, không quan tâm toàn thân đau đớn kịch liệt muốn xông lên liều mạng với hắn.

Nhưng hắn còn chưa kịp động thủ thì ngục tốt thần sắc lạnh lẽo ở bên cạnh đã trực tiếp đá hắn một cước, quát lớn: “Ở trước mặt thiếu chủ mà còn dám làm càn! Đừng có mà tự tìm đường chết!”

“Phụt!”

Giang Thần lúc này đã chằng chịt vết thương, làm sao chịu nổi một cú đá như vậy, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, trong đó còn kèm theo mảnh vụn nội tạng.

Cả người trực tiếp bay ra bên ngoài, ngã xuống ngay vách tường, trông càng thêm chật vật.

Cơ Sơ Nguyệt cũng có chút không đành lòng nhưng ở trước mặt Cố Trường Ca, nàng không dám nói thêm cái gì.

“Muội muội, những lời này ngươi vẫn nên chính miệng nói cho hắn đi.”

Cơ Nghiêu Tinh thấy thế thì không khỏi lắc đầu, lo lắng khiến Cố Trường Ca hiểu lầm, nói với Cơ Sơ Nguyệt, muốn nàng tự mình chặt đứt quan hệ với Giang Thần.

Như vậy cũng có thể khiến cho nàng và Giang Thần chết tâm, trong lòng không nên có bất kỳ huyễn tưởng nào nữa.

Khuôn mặt nhỏ của Cơ Sơ Nguyệt có chút trắng bệch, nghe thế thì lập tức liếc ca ca của mình một cái rồi lại nhìn Cố Trường Ca tùy ý lạnh lùng, lúc này mới cắn răng, nhẫn tâm đi về phía trước.

Dần dần, dường như đã suy nghĩ thông suốt, thần sắc trên khuôn mặt nàng cũng chậm rãi trở nên bình tĩnh.

“Sơ Nguyệt…”

“Ta biết trên thân ngươi mang trách nhiệm, trong lòng ngươi có nỗi khổ tâm nên ta không trách ngươi.”

Giang Thần bò từ dưới đất đứng lên nhìn nàng, tựa như đoán được Cơ Sơ Nguyệt định nói cái gì.

Nhưng ở thời điểm này hắn vẫn nở một nụ cười thấu hiểu.

“Giang Thần, ngươi không nên tự mình đa tình, đến bây giờ ngươi vẫn chưa rõ ràng sao? Vì sao thân phận của ngươi lại bị bại lộ?”

Cơ Sơ Nguyệt lắc đầu, thanh âm trở nên lạnh lùng: “Nếu ngươi thức thời thì hãy để Cố công tử sử dụng, Cố công tử khoan dung độ lượng, không chừng còn có thể tha cho ngươi một mạng, không so đo tội mạo phạm trước kia của ngươi.”

“Sơ Nguyệt, người không cần nói những thứ này, ta biết ngươi không phải là người như vậy.”

Nghe được mấy câu này, Giang Thần cố nén cơn đau nhức kịch liệt không khỏi nở nụ cười.

Hắn hiểu Cơ Sơ Nguyệt là bị ép buộc.

Nàng chính là một cô nương tâm địa thiện lương, căn bản sẽ không làm ra loại chuyện như tiết lộ thân phận và tung tích của hắn.

Những hành động trước mắt này cũng chỉ là giả vờ mà thôi.

Hết chương 1531.
Bạn cần đăng nhập để bình luận