Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1101: Lại là Cố Trường Ca

Chương 1101: Lại là Cố Trường Ca

"Ngoan ngoãn giao chìa khóa ra đây, nếu không hôm nay không ai cứu được ngươi đâu, mà những người bên cạnh ngươi đều sẽ chết cùng."

Bạch Liên Nhi nhàn nhạt nhìn hắn, giọng nói không có chút dao động nào, cực kì lạnh lùng.

Quân Phàm âm trầm hỏi, "Ngươi đã đi theo suốt cả chặng đường này?"

"Điều đó không trọng yếu, điều trọng yếu là nếu ngươi không giao chìa khoá ra thì hôm nay ngươi sẽ phải chết."

Bạch Liên Nhi không trả lời, chỉ là nhìn chằm chằm khối lân phiến trong tay Quân Phàm.

"Nếu muốn chìa khoá, vậy thì ngươi tới đây mà lấy."

Quân Phàm cũng không do dự, lấy một kiện pháp chỉ vàng óng ánh từ trong Tu Di Giới ra, sau khi thôi động pháp lực, bắt đầu đón gió phồng lớn, bao phủ thiên khung.

Mặt trên có rất nhiều tinh đấu thần văn lưu chuyển, khí thế cường thế mà nặng nề, giống như thiên uyên, có thể đè ép xuống bất cứ lúc nào.

Hơn nữa mỗi cái thần văn đều rất giống tinh đấu, diễn hóa kiếm khí chí cường, sắc bén kinh thế, ngay cả thiên khung đều đang run rẩy.

Đây là một trong lá bài tẩy của hắn, sau khi thôi động thì có thể bộc phát thần uy không gì sánh kịp.

Hắn tự tin có thể ngăn trở Bạch Liên Nhi.

Xoẹt!!

Từng đạo kiếm mang sáng chói rơi xuống, mênh mông bao phủ nơi đây, cường thế mà kinh khủng, giống như là có ngàn ngàn vạn vạn đạo thần kiếm chém tới.

"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, xem ra ngươi muốn tìm chết."

Thấy vậy, thần sắc của Bạch Liên Nhi vẫn lạnh lùng, không vì thủ đoạn của Quân Phàm mà xảy ra một chút biến hóa, đồng thời, hình bóng của nàng hóa thành sương mù rồi biến mất, giống như dung nhập vào trong hư không.

Sát khí kinh thế tràn ngập, tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo toàn thân, linh hồn đau đớn, ngay cả mi tâm cũng như sắp nứt vỡ.

Đây là sát ý ngập trời.

Bạch Liên Nhi không hổ là truyền nhân của Sát Đế, mới vừa hiện ra thủ đoạn tuyệt cường đã làm cho tất cả thần hồn mọi người run rẩy, thật giống như bị kéo vào Cửu U Địa Phủ, vĩnh thế trầm luân.

Xoẹt!!

Nhưng, kim sắc pháp chỉ cũng không đơn giản, vừa khôi phục lại bắt đầu chém xuống rất nhiều thần kiếm, vang dội keng keng, khiến Bạch Liên Nhi không chỗ che thân, cũng không thể tiếp cận Quân Phàm, bị bức bách ra khỏi hư không.

Nàng nhướng mày, ngẩng đầu nhìn kim sắc pháp chỉ.

"Ngươi cảm thấy kiện pháp chỉ kia có thể bảo vệ ngươi bao lâu?"

Bạch Liên Nhi nhàn nhạt nói, không có lựa chọn tiếp tục đánh tới mà là đứng tại chỗ.

Quân Phàm cho là nàng kiêng kị, trong lòng thở phào một cái, lạnh lùng cười nói, "Cũng không lâu lắm, đủ để ta đi qua cánh cửa mà thôi."

"Xem ra ngươi muốn từ bỏ tất cả mọi người ở đây, mặc kệ sống chết của bọn hắn?" Bạch Liên Nhi không khỏi trào phúng một câu

Nghe nói như thế, sắc mặt của bọn người Tống Ấu Vi có chút biến đổi, các nàng đương nhiên biết Bạch Liên Nhi kinh khủng cỡ nào, nếu như Quân Phàm không màng đến việc các nàng sống hay chết thì tất cả mọi người ở đây đều không phải là đối thủ của Bạch Liên Nhi.

"Ngươi đang uy hiếp ta?" Sắc mặt của Quân Phàm rất khó coi, bàn tay nắm chặt khối lân phiến kia, hắn rất không cam tâm, rõ ràng cửa ở ngay phía sau, cách hắn cũng không xa.

Nhưng nếu như hắn bước vào thì đám người Quân Dao, Tống Ấu Vi chắc chắn sẽ chết ở đây.

Bạch Liên Nhi tuyệt đối không có khả năng buông tha cho bọn hắn.

"Nếu ngươi giao chìa khóa ra đây thì ta có thể tha cho các nàng một mạng, nếu như người sau ta chạy tới thì cũng không phải giải quyết dễ dàng như vậy đâu."

Bạch Liên Nhi nói với giọng điệu thương hại và trào phúng, nàng đứng tại chỗ lau chùi thanh dao găm trong tay.

"Nằm mơ đi, ta sẽ không giao chìa khoá cho ngươi! Nếu như ngươi dám làm tổn thương các nàng cho dù chỉ là một sợi tóc, vậy thì sau này ngươi có chạy trốn tới đâu thì ta cũng có thủ đoạn giết ngươi.

Bạch Liên Nhi, rõ ràng lúc trước ngươi không phải người như vậy, bây giờ lại nối giáo cho giặc, không biết Bạch Côn thúc thúc biết được việc này sẽ có cảm tưởng như thế nào?"

Quân Phàm nở nụ cười lạnh lùng, dường như cho rằng mình đã bắt được nhược điểm của Bạch Liên Nhi, hắn tin tưởng chỉ cần mình đi qua cánh cửa này rồi tìm được phụ hoàng, lúc đó hắn cần gì phải sợ hãi Bạch Liên Nhi?

"Im miệng, bởi vì tin lời của phụ thân ngươi mà phụ thân ta mới rơi vào tình trạng như hôm nay, mới có thể làm hại mẫu thân của ta mất sớm."

"Chuyện cho tới bây giờ mà ngươi còn nói lời này, rõ ràng là đang tìm cái chết."

Nghe nói như thế, thần sắc của Bạch Liên Nhi đột nhiên trở nên âm lãnh vô cùng, sát khí ngập trời, nếu không phải có kiện kim sắc pháp chỉ che chở Quân Phàm, nàng tuyệt đối sẽ động thủ chém hắn thành trăm ngàn mảnh.

"Nói nhiều như vậy có ích lợi gì, cái này cũng không thay đổi được việc ngươi vi phạm lời của Bạch thúc thúc, phản bội ta."

Quân Phàm bình tĩnh lại, lòng bàn tay lại xuất hiện một món đồ, bắt đầu tính toán thời cơ, chuẩn bị một hồi lấy ra cho Bạch Liên Nhi một kích trí mạng.

"Suýt chút nữa ta trúng phải phép khích tướng của ngươi, một kẻ sắp chết mà thôi, ta không cần thiết phải tức giận."

Nhưng mà lúc này Bạch Liên Nhi dường như đã phục hồi tinh thần, cảm xúc bình tĩnh trở lại, tròng mắt lạnh lẽo.

Oanh!!

Lúc này trên thiên khung có một luồng dao động kịch liệt hiển hiện, ngay sau đó là một đại đạo kim sắc trải ra, phía trên có rất nhiều bóng người.

Người cầm đầu mặc một bộ huyền y, sợi tóc óng ánh, ngũ thải thần huy bao phủ, thần sắc bình thản nhìn xuống.

Ngay sau đó, một cái cự chưởng kình thiên mang theo uy lực cái thế, che đậy thiên địa lao về phía kim sắc pháp chỉ.

"Cố Trường Ca….." Nhìn thấy một màn, sắc mặt Quân Phàm kịch biến, vô cùng hoảng sợ.

Xoẹt!!

Ngay sau đó, nơi đó bộc phát hàng tỷ đạo kim quang, dao động đáng sợ giống như là thủy triều sôi trào mãnh liệt.

Kim sắc pháp chỉ muốn đối kháng, thế nhưng cự chưởng kình thiên quá cường thế, bên ngoài bao quanh cả Hỗn Độn khí tức, không phải huyễn hóa mà là do nhục thân chí cường hiện ra.

Xoẹt một tiếng!

Kim sắc pháp chỉ vỡ ra, rất nhiều kiếm khí kinh khủng bị một chưởng này bình ổn.

Cảnh tượng vô cùng dọa người, ai nấy đều sợ hãi run rẩy, nói không ra lời.

"Giao chìa khóa ra đây."

"Nếu không ta sẽ giết nàng."

Cố Trường Ca từ trên không trung đáp xuống, thần sắc không hề có chút gợn sóng, bàn tay hắn nắm chặt một bóng người, như có thể tiêu diệt bất cứ lúc nào.

Hết chương 1101.
Bạn cần đăng nhập để bình luận