Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 902: Bị truy sát

Chương 902: Bị truy sát

“Giang Thần, lúc này ngươi còn giả vờ gì chứ, bây giờ mọi người đều giống nhau, không thể tu hành ở thế giới này, có thể ngày nào đó gặp hai tu sĩ đánh nhau, chỉ dư ba thôi cũng đủ giết chúng ta trăm ngàn lần...”

Thấy vẻ mặt Giang Thần dửng dựng lạnh nhạt như thế, Tống Minh vừa chế nhạo hắn, lập tức không nhịn được lại mở miệng lần nữa, nói không khách khí.

Hắn rất khó chịu với dáng vẻ này của Giang Thần.

Dù sao chuyện cũng đã đến mức này, Giang Thần vậy mà còn giả vờ không quan tâm.

Vừa rồi cũng vậy, tất cả mọi người còn cho rằng Giang Thần dửng dưng như thế, có lẽ định tạo ra kỳ tích gì đó, kết quả ngay sau đó đã bị vả mặt thê thảm.

Không phải kiểm trắc thạch cũng không có động tĩnh gì giống bọn hắn sao?

Vậy mà hắn còn nói kiểm trắc thạch bị hỏng, muốn đổi một viên khác để kiểm tra lại, loại chuyện mất mặt này cũng chỉ có Giang Thần mới có thể làm ra.

Hắn còn cảm thấy đỏ mặt, xấu hổ thay cho Giang Thần.

Những người còn lại nghe vậy, cũng lần lượt mở miệng, ánh mắt mang theo chế nhạo, hoặc lúc này, đó là cách họ có thể nghĩ ra để giải tỏa uất ức trong lòng.

“Câm miệng!”

Ngưu Điền nhăn mày, liếc mắt nhìn đám đồng bạn này.

Vóc người hắn cao to vạm vỡ, lúc ấy cũng đo ra được chút thiên phú, tuy rất bình thường nhưng cũng không kém hơn họ.

Cả nhóm cũng rất sợ hãi đối với người cao lớn như Ngưu Điền, sau khi thì thầm vài câu thì cũng câm miệng lại.

“Ta đã nói viên kiểm trắc thạch đó bị hỏng rồi, kết quả các ngươi cũng không tin, bây giờ lại muốn trách ta.”

“Ha ha, thật nực cười.”

Giang Thần lạnh nhạt nói, trong lòng biết bản thân có thiên phú tu hành, đối với đám đồng bạn dùng mắt chó coi thường người khác này, rất nhanh sẽ không đi trên cùng một con đường, cho nên cũng mặc kệ bọn hắn nói gì.

Tỏ ra bình thản, lạnh nhạt.

“Ai...” Ngưu Điền nhìn hắn một, lắc đầu.

Giang Thần cười, nói với hắn: “Ngươi không cần lo lắng, viên kiểm trắc thạch trước đó bị hỏng rồi, thật ra cả ta và ngươi ta đều có thiên phú tu hành.”

“Thật không?”

Thấy dáng vẻ chắc chắn như thế của hắn, Ngưu Điền cũng có chút nghi ngờ, chẳng lẽ đúng là kiểm trắc thạch hỏng sao?

Nhưng hắn không hỏi những lời này.

Dù sao xung quanh đây vẫn còn đám sinh linh đáng sợ, nếu nói gì đó khiến họ không vui, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.

“Giang Thần, chẳng lẽ viên kiểm trắc thạch đó thật sự bị hỏng sao?”

Lúc này, Giang Thần đột nhiên cảm thấy một làn gió thơm ngát lao đến cạnh mình.

Nghe thấy giọng nói này, hắn quay đầu lại nhìn, đúng là khuôn mặt Vương Ngưng mang theo chút lo lắng không yên.

Không biết vì sao, Vương Ngưng cảm thấy Giang Thần lạnh nhạt tự tin như thế, lại nhớ đến hành động thường ngày của hắn, vẫn luôn cảm thấy chắc hẳn là hắn có lý do gì đó.

Hắn chắc chắn đã biết gì đó.

“Ừm.” Giang Thần nhìn Vương Ngưng, gật đầu.

Đối với Vương Ngưng, trước đây hắn chưa từng có cảm giác gì, dù sao vẫn luôn một lòng một dạ với Tiêu Nhược Âm...

Nhưng bây giờ, hắn đột nhiên phát hiện, Vương Ngưng hình như cũng không tệ, đều từng là đồng bạn cũ, hắn cũng không ngại nói vài chuyện cho nàng, thấp giọng nói:

“Thật ra viên kiểm trắc thạch đó đã bị động tay động chân, mục đích là vì muốn kiếm cớ đuổi chúng ta đi...”

Nghe vậy, nét mặt Vương Ngưng khẽ động, theo bản năng lập tức nghĩ đến Tiêu Nhược Âm đã động tay động chân, mượn cớ để có thể bỏ lại họ.

“Vậy có nghĩa là thật ra chúng ta đều có thiên phú tu hành phải không?”

Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên không nhịn được kích động.

Quả nhiên lại có hy vọng rồi.

Giang Thần đang muốn trả lời thì nghe thấy một sinh linh bên cạnh lạnh lùng mở miệng nói: “Tới rồi.”

“Đây là rừng nguyên thủy mà, chẳng lẽ định ném chúng ta ở đây, không phải đã nói sẽ đưa chúng ta đến nơi an toàn sao?”

“Ở đây an toàn chỗ nào chứ?”

Có người nghe nói như thế, nhìn xung quanh một vòng, lập tức lên tiếng mang theo chút bất mãn.

Xung quanh toàn là cổ thụ cao chọc trời, núi non nối tiếp nhau, dây leo, bụi gai mọc thành mảng, xa xa còn có sương mù bao phủ, hoàn toàn không nhìn thấy biên giới.

Hơn nữa còn có thể nghe thấy tiếng rống của các loại thú, thậm chí còn có thể thấy rất nhiều loài chim kỳ lạ, với đôi cánh dang rộng giống như mây đen, vô cùng đáng sợ.

Nếu ném họ ở đây, tự sinh tự diệt gì đó? Vậy có khác gì giết họ chứ?

Tu sĩ bình thường cũng không dám xông vào đây, họ thậm chí còn chưa từng tu hành, sao có thể sống sót?

“Nói như vậy, chẳng lẽ các ngươi nghe không hiểu sao?”

Sinh linh vừa nói vừa nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng sắc nhọn như dao, trông vô cùng dữ tợn.

Tất cả mọi người đều bị dọa tái mặt, rùng mình, cũng không dám nói thêm câu nào.

Lúc này, đám người Giang Thần, Ngưu Điền đều đã nhận ra điều gì đó không ổn.

Bởi vì mấy sinh linh bên cạnh nhìn họ với ánh mắt chế giễu lạnh lùng, cũng không nói nhiều.

“Chạy mau!”

“Chúng muốn giết các ngươi đấy!”

Trong đầu Giang Thần, Tạo Hóa Tiên Chu khí linh vội vàng hét lên một tiếng, trong tiếng hét lộ ra vô cùng lo lắng.

Ầm!

Trong nháy mắt, khi Giang Thần vừa nghe thấy những lời này, gần như không kịp phản ứng, trực tiếp chạy về phía mấy cây cổ thụ trước mặt, mà ngay lúc hắn chạy đi, một luồng khí tức kinh khủng quét qua sau lưng hắn.

Một luồng ánh sáng màu đỏ đột nhiên nổ tung, những ngọn núi gần đó dường như cũng run rẩy, muốn sụp đổ.

Hắn quay đầu nhìn lại, con ngươi híp chặt.

Chỉ thấy Vương Ngưng mang theo vẻ mặt kích động, thậm chí cũng chưa kịp phản ứng lại thì đã bị ánh sáng màu đỏ đánh trúng, cả người nổ tung, trong nháy mắt hóa thành tro bụi.

Về phần những người khác, cũng có người không kịp phản ứng, đã bị luồng ánh sáng màu đỏ bao phủ, thậm chí không kịp thốt ra một tiếng hét thì đã trực tiếp bốc hơi.

Người kịp phản ứng thì linh hồn cũng nhanh chóng bị dọa mất, hận tại sao phụ mẫu không sinh thêm mấy cái chân nữa, lộn nhào chạy về nơi xa.

“Chạy đi, để ta xem các ngươi có thể chạy đến đâu?”

Mấy sinh linh cười lạnh một tiếng, ánh mắt trêu đùa như mèo vờn chuột: “Cho dù hôm nay các ngươi có thể chạy thoát, cũng không sống sót được mà ra khỏi khu rừng rậm này.”

Vẻ mặt bọn hắn rất lạnh lùng, tàn nhẫn, cũng không sốt ruột, sau khi động thủ giết vài người, lúc này mới từ từ đuổi theo, như thể cho đám Giang Thần có thời gian chạy trốn.

Hết chương 902.
Bạn cần đăng nhập để bình luận