Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1919: Khoan hồng độ lượng

Chương 1919: Khoan hồng độ lượng

"Việc hôm nay kết thúc ở đây, ánh mắt của bản tôn chưa đến lượt ngươi nghi ngờ đâu."

Thấy sự việc đã ngã ngũ, trên mặt Luân Hồi cổ thiên tôn cũng hiện lên chút tức giận.

Hắn đảo mắt nhìn đám người trước mặt, lạnh nhạt mở miệng nói, tựa hồ rất giận dữ khó chịu vì chuyện vừa rồi.

Không thể không nói, thân là một lão quái vật không biết đã sống bao nhiêu năm, kỹ thuật diễn của hắn tuyệt đối đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.

Nếu không phải Cố Trường Ca biết được suy nghĩ trong lòng hắn thì lúc này cũng không nhìn ra được Luân Hồi cổ thiên tôn chỉ đang giả vờ.

Xét về phương diện này, hắn và Luân Hồi cổ thiên tôn vẫn có chút duyên sư dồ.

"Không dám không dám."

"Mong thiên tôn bớt giận, do chúng ta hồ đồ nên ban nãy mới có thể nghi ngờ Trường Ca thiếu chủ, không phải là vì nghi ngờ ánh mắt của ngài đâu."

Mọi người trong đại điện thấy hình như Luân Hồi cổ thiên tôn nổi giận thật thì có chút thấp thỏm lo âu.

Ngay cả độc nhãn đạo nhân cũng thấy tim đập hơi nhanh, cảm giác tựa hồ Luân Hồi cổ thiên tôn đã cố ý nhìn hắn một cái.

Gương mặt hắn không khỏi cứng lại, mặc dù hắn rất tự tin về thực lực của mình.

Nhưng mà ở thời đại hiện giờ, hắn lại cực kỳ sợ Luân Hồi cổ thiên tôn.

Người có tên cây có bóng.

Luân Hồi cổ thiên tôn đã tồn tại từ thời đại thần thoại, không một ai biết được rốt cuộc hắn có bản lĩnh ra sao, thực lực của hắn ở đời này có thể đạt tới mức nào.

"Kim Thiền đạo huynh, ngươi còn chỗ nào khó hiểu muốn hỏi không?"

Cố Trường Ca mở miệng, trên mặt ẩn chứa ý cười nhàn nhạt.

Sắc mặt của Kim Thiền Phật Tử có vẻ hơi xám xịt, vốn dĩ trong tay hắn còn nắm không ít chứng cứ nói rõ Cố Trường Ca không phải truyền nhân chân chính của Luân Hồi cổ thiên tôn.

Nhưng xem ra bây giờ đã hoàn toàn không còn dùng được nữa.

Không những Cố Trường Ca chủ động thừa nhận sự thật này, mà ngay cả Luân Hồi cổ thiên tôn cũng nói hắn đã biết chuyện đó từ trước.

"Việc hôm nay là do tiểu tăng lỗ mãng, mong Trường Ca thiếu chủ không lấy làm phiền lòng."

Trong lòng hắn thở dài một tiếng, cố nén tất cả những cảm xúc không cam lòng lại, chắp tay xin lỗi Cố Trường Ca.

Thấy vậy thần sắc của Cố Trường Ca vẫn không thay đổi gì nhiều, hắn vẫy tay đáp:

"Tại hạ không phải hạng người có lý thì cắn chặt người khác không buông, ta có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của đạo huynh, tất nhiên sẽ không trách đạo huynh."

Bây giờ hắn chắc chắn sẽ không trách tội Kim Thiền Phật Tử, nhưng không có nghĩa sẽ cứ thế mà buông tha hắn.

Thấy Cố Trường Ca "thông tình đạt lý" như vậy, thậm chí còn tỏ ra không thèm để bụng, mọi người trong điện ít nhiều gì cũng có hơi bất ngờ.

Vốn dĩ bọn hắn còn tưởng rằng hắn sẽ bắt Kim Thiền Phật Tử phải trả một cái giá thảm trọng giống như trước đây.

Sát Na Cổ Phật cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, hắn nói:

"Đa tạ Trường Ca thiếu chủ đã khoan hồng độ lượng. Sau hôm nay, lão tăng sẽ để Phật Tử về Phật Sơn hối lỗi, trong vòng mấy năm tới sẽ không cho hắn xuất thế."

Thật ra hắn cũng phát hiện mưu tính của Cố Trường Ca, hắn có một loại dự cảm trước về nguy hiểm.

Làm như vậy nghe thì như đang trách tội Kim Thiền Phật Tử.

Nhưng kỳ thực là muốn cho hắn về Phật Sơn để bảo vệ hắn, tránh xuất hiện chuyện bất trắc gì.

Nghe vậy Cố Trường Ca cười cười không nói thêm gì.

Sau đó không ai trong điện đề cập đến chuyện người thừa kế Ma Công nữa, bọn hắn tiếp tục hỏi thăm Luân Hồi cổ thiên tôn về một vài bí ẩn liên quan đến thời đại thần thoại, muốn biết chân tướng vì sao đời sau lại không có tiên.

Luân Hồi cổ thiên tôn cũng giữ thái độ như tiên hiền biết gì đều nói ra hết, giải thích nghi vấn cho tất cả mọi người.

Mọi người nghe xong thì đều than thở trong lòng, cảm giác vào năm tháng xa xưa trước kia đã từng xảy ra đại sự kinh thiên nào đó mà đời sau không hề biết.

Có thể là bí ẩn của Cấm Kỵ kỷ nguyên, cũng có thể là chuyện khác.

Cuối cùng buổi bái phỏng này cũng hạ màn, các nhân vật nội tình của thế lực đạo thống không ở lại lâu, sau khi cảm tạ đã vội vàng rời khỏi.

Tất cả tin tức ngày hôm nay đều được truyền ra ngoài ngay lập tức, bởi vậy khơi dậy một trận sóng lớn tại Thần thành.

Quả thực Luân Hồi cổ thiên tôn còn tồn tại đến hậu thế, hơn nữa còn hứa hẹn sẽ giải quyết tai họa Tuyệt Âm Thiên.

Sau khi biết được việc này, vô vàn tu sĩ và sinh linh đều cực kỳ vui mừng cảm kích, thậm chí còn giàn giụa nước mắt, mang ơn đội nghĩa Luân Hồi cổ thiên tôn.

Trong nhất thời, thanh thế của Luân Hồi cổ thiên tôn đã vang dội đến mức khó có thể tưởng tượng.

Đương nhiên tất cả mọi người cũng không quên Cố Trường Ca đã "nỗ lực" như thế nào vì chuyện này, trong lòng mọi người đều đã coi hai sư đồ họ thành Nhân Tổ đương thời.

Còn thanh danh của các thế lực đạo thống như Vô Tận Hỏa quốc, Thiên Hoàng Sơn, Tử Tiêu Cốc thì lại khó coi đến tột độ, bọn hắn đã gánh bêu danh lớn không thể tưởng tượng nổi.

Một vài tu sĩ đã định viết chuyện này vào trong sách sử để truyền cho đời sau.

Cố Trường Ca làm chuyện tốt nhưng lại bị người khác vu oan thành người thừa kế Ma Công.

Hành vi như thế không chỉ khiến Cố Trường Ca chạnh lòng mà đồng thời còn khiến ngàn vạn sinh linh phải đau xót.

Trong thoáng chốc, Kim Thiền Phật Tử đã liên tục chất vấn Cố Trường Ca bên trong đại điện trung tâm cũng phải gánh trên lưng rất nhiều tiếng xấu.

Bởi vì chuyện này mà ngay cả địa vị của Sát Na Cổ Phật đức cao vọng trọng cũng tụt xuống không phanh trong lòng mọi người.

Thế nên càng đừng nói đến những người khác, hiện tại bọn hắn đi trên đường cái không bị ném trứng thối linh quả thối đã là may rồi.

Hết chương 1919.
Bạn cần đăng nhập để bình luận