Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3440. Số mệnh không thể tránh thoát



Chương 3440. Số mệnh không thể tránh thoát




“Trốn nhanh thật, nhưng có như vậy mới hợp ý của ta.”
Tại khu vực đám người Tà Nguyệt Tông rời đi không bao lâu.
Không một tiếng động, một bóng người áo xanh cất bước bước ra từ hư vô, trong tay của nàng là một bia đá mơ hồ.
Toàn thân bia đá màu xám xanh, nhưng ngoài mặt lại chảy xuôi một lớp quang huy bích ngọc, bóng loáng giống như mặt kính.
Bên trong tấm bia đá, quang mang lấm tấm đang khuếch tán, giống như lưu huỳnh chớp động.
Con ngươi của nàng nhìn thẳng vào bia đá, nhìn về phía những điểm sáng biến mất, dường như có điều suy nghĩ.
Lập tức, nàng duỗi ngón tay thon dài, trắng nõn như rễ hành, thuận theo những điểm sáng, một đường tuột xuống, nối tất cả những con đường có khả năng thành một đường.
“Nhìn theo hướng bọn họ, hẳn sẽ đến đây…”
“Nơi này là địa bàn của ai?”
Ánh mắt nữ nhân áo xanh lộ ra sự suy nghĩ, sau đó cất tấm bia đá lại, không nhanh không chậm biến mất.
Tấm bia đá dùng chính khí vận của Tà Nguyệt Tông để luyện chế.
Chỉ cần Tà Nguyệt Tông vẫn còn lưu lại một tia khí số trên thế gian, tất cả những người và vật có liên quan sẽ hiển thị bên trong.
Mấy tháng sau, một đoàn người Tà Nguyệt Tông rốt cuộc cũng đã thoát khỏi truy sát của sinh linh hắc ám, xuất hiện bên trong một vũ trụ có chút hoang vu vỡ vụn.
Vũ trụ này rõ ràng mới tao ngộ sinh linh hắc ám tứ ngược. Rất nhiều nơi vẫn còn tràn ngập sương mù màu đen lượn lờ.
Phóng nhãn nhìn lại, tinh vực hoang vu tĩnh mịch, khắp nơi đều là chiến giáp, binh khí vỡ vụn, còn có hài cốt chiến thuyền cổ lão, gần như không có bất kỳ ai còn sống.
“Cuối cùng cũng thoát khỏi sinh linh hắc ám, nhưng chúng ta không thể chủ quan, bọn chúng tiếp tục đuổi theo sẽ rất phiền phức.”
“Đến tinh vực gần đó nhìn xem, xác định hiện tại đang có người ở chỗ nào. Bằng không, cũng không biết hành trình tiếp theo sẽ đi như thế nào.”
Lam thúc thu Thanh Vân Chu lại.
Mấy tháng bôn ba đào mệnh, cho dù Thanh Vân Chu là pháp khí phi hành nội uẩn đạo tắc thời không cũng không chịu đựng nổi. Khắp nơi đều xuất hiện vết rạn, một số phù văn khắc họa đã bị ma diệt.
Cố Tiên Nhi cũng cảm thấy đau đầu và bất đắc dĩ. Nàng biết dự định đến Phạt Thiên Minh của mình lại bị tan vỡ.
Chỉ có thể thành thật đi theo đám người Tà Nguyệt Tông đến Cửu Thiên chi địa mà thôi.
Ở một nơi sâu xa dường như có một luồng sức mạnh đang ngăn cản nàng đến Phạt Thiên Minh.
Mỗi lần nàng có suy nghĩ đó, đồng thời chuẩn bị hành động, kiểu gì cũng sẽ phát sinh một số sự kiện ngoài ý muốn đến quấy nhiễu nàng.
Chẳng lẽ muốn đến Phạt Thiên Minh nghiệm chứng suy đoán của nàng, gặp được Cố Trường Ca lại trở nên khó khăn như vậy sao?
Vụ trụ này vô cùng hoang vu. Người của Tà Nguyệt Tông dường như đã tìm kiếm toàn bộ tinh vực chung quanh cũng không tìm được bất kỳ nơi có sinh mệnh ba động.
Các trưởng lão cũng không dám vận dụng thủ đoạn ngược dòng tìm hiểu, để tránh còn chưa đi xa đã bị sinh linh hắc ám phát hiện.
Cứ như vậy vừa đi vừa nghỉ, lại qua nửa tháng, người của Tà Nguyệt Tông mới đến được một địa giới có khí tức.
Một con đê uy nghiêm sừng sững giống như một con cự thú nằm phủ phục ở đó, tản ra khí tức man hoang tuyên cổ. Dưới trời đất màu xám xanh, cát vàng cuồn cuộn, bụi mù tràn ngập, con đê kia hoàn toàn cách biệt với đối diện, giống như phân biệt hai thế giới rõ ràng.
Trên con đê có thể thấy được rất nhiều thành trì, dãy núi bị sụp đổ, còn có sông núi hồ nước bị san thành bình địa, lờ mờ có thể thấy được sự phồn hoa trước khi chiến loạn xảy ra.
Bên trong cát vàng đầy trời có rất ít thôn xá và bộ lạc, nhìn vô cùng đơn sơ.
Tại một nơi xa xôi hơn, lúc nào cũng có thể nhìn thấy khói màu đen cuồn cuộn như nước thủy triều, phô thiên cái địa, mơ hồ còn truyền ra âm thanh quỷ dị.
Người của Tà Nguyệt Tông lặng im không nói, tìm chỗ ẩn núp. Một vị trưởng lão ra tay dò xét ký ức của một số người trong bộ lạc.
“Nơi này có tên là Câu Huyền đại giới. Trước khi bị sinh linh hắc ám xâm phạm, đã từng có một vị Câu Huyền Đại Đế sáng lập ra Câu Huyền Cung, thống ngự một phương đại giới. Các tộc phồn diễn sinh sống, cường thịnh vô cùng. Mấy chục năm trước, sinh linh hắc ám đột kích, một sinh linh hắc ám tên là Tầm xuất hiện. Thực lực của nó kinh khủng ngập trời, có thể giết chết Câu Huyền đại Đế một cách dễ dàng, sau đó chiếm lĩnh Câu Huyền đại giới, nô dịch sinh linh một phương đại giới này. Rất nhiều tộc đàn liên thủ phản kháng, kết quả đều bị tiêu diệt.”
“Chỉ có tộc đàn thần phục mới có thể sống sót, đồng thời còn có thể sinh sống bên trong con đê. Bên ngoài con đê, tất cả đều theo phương thức lưu dân mà xử lý, không chỉ phải đề phòng sinh linh hắc ám xâm nhập, mà còn cần canh chừng các loại yêu thú tai hại xâm phạm…”
Vị trưởng lão Tà Nguyệt Tông trầm giọng nói.
Vũ trụ đại giới như vậy thật ra nhiều lắm. Câu Huyền đại giới trước mắt vẫn còn tính là may mắn.
Còn chưa bị hủy diệt, vẫn có thể tiếp tục kéo dài.
Sinh linh hắc ám tiến hành đại tế, ngoại trừ ban đầu nhất định sẽ trảm thảo trừ căn, nhiều khi cũng sẽ lưu lại một phần căn cơ, trong tương lai sẽ thu hoạch một lần nữa.
Cho nên, những tộc đàn này nhìn thì như tiếp tục kéo dài, nhưng một ngày nào đó trong tương lai cũng sẽ bị tàn sát. Đây chính là số mệnh không thể tránh thoát. Hết chương 3440.



Bạn cần đăng nhập để bình luận