Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 865: Đạo lữ kiếp trước

Chương 865: Đạo lữ kiếp trước

Trong đình viện, gió nhẹ thổi qua làm cho trúc xanh xào xạc.

Cảnh vật xung quanh càng thêm âm u.

“Thật sao?”

“Thế nhưng ta cảm thấy dường như Sở Hạo vẫn một lòng muốn dồn ta vào chỗ chết, đây là ta cảm nhận bị sai hoặc Sở Hạo hắn cuồng vọng tự tin?”

“Nếu ta cho ngươi thời gian, ngươi cảm thấy ngày nào thì phù hợp? Hay muốn ta tự mình động thủ? Kỳ thật con người ta rất ghét phiền phức nhưng dường như Sở Hạo không ở trong nhóm này.”

Trước bàn đá, Cố Trường Ca thổi nhẹ hơi nước trong chén trà, sắc mặt nhàn nhạt, tùy tiện mở miệng nói.

Lời nói ra thì rất hời hợt cũng không phải rất để ý.

Trong đôi mắt xinh đẹp như lưu ly của Cơ Thanh Huyên, lộ ra sự giật mình kinh ngạc.

Nàng hầu hạ ở bên cạnh, khéo léo nắn bóp bả vai Cố Trường Ca, đã sớm quen với thân phận nha hoàn này.

Dưới cái nhìn của nàng, Cố Trường Ca có thân phận như thế nào, làm sao sẽ để ý nhiều tới Sở Hạo.

Nói như thế đơn thuần vì cho rằng bị một con giun dế xúc phạm, cảm giác không được thoải mái.

“Xin chủ nhân cho ta một khoản thời gian, nhiều nhất là nửa tháng, ta nhất định làm cho Sở Hạo hiểu được tất cả, để hắn mất hết hy vọng.”

“Sở Hạo không biết trời cao đất rộng, có chỗ nào đắc tội chủ nhân, mong rằng chủ nhân khoan dung độ lượng, không để ý tới.”

Giọng nói Đường Uyển run rẩy, ánh mắt vô cùng sợ hãi, tất nhiên là kinh sợ đến tột cùng.

Theo như ý nghĩa trong lời nói của Cố Trường Ca, chẳng lẽ hắn muốn ra tay với Sở Hạo?

Ngay lúc này, nàng không dám tưởng tượng, nếu Cố Trường Ca thật sự làm gì Sở Hạo, Sở Hạo có thể có bao nhiêu phần trăm đường sống.

Chỉ sợ là thập tử vô sinh!

Trước lúc này, dù cho nàng nói với Sở Hạo như thế nào, Sở Hạo cũng kiên quyết cho rằng, hắn sớm muộn sẽ đòi lại tất cả từ trên người Cố Trường Ca, rửa sạch mối nhục ngày đó.

Đối với những lời khuyên bảo của Đường Uyển thì Sở Hạo ngoảnh mặt làm ngơ, không quan tâm.

Ôm ý định như vậy, trong khoản thời gian này Sở Hạo có không ít thủ đoạn và mưu đồ bí mật.

Những thủ đoạn này, theo Đường Uyển thì nó rất ngu ngốc, không thể làm ra ảnh hưởng gì với Cố Trường Ca.

Nói cho cùng, Sở Hạo chỉ là một hoàng tử nho nhỏ của Chu Tước cổ quốc.

Mà so với Chu Tước cổ quốc thì toàn bộ Trường Sinh Cố gia, thậm chí ngay cả thế lực nhỏ nhất hắn phụ thuộc cũng kém xa tít tắp, hèn mọn như sâu kiến.

Dưới sự chênh lệch khổng lồ như vậy, Sở Hạo còn cảm thấy mình có hy vọng sao?

Nhất là ngay cả nàng, cũng thân bất do kỷ, không thể trợ giúp Sở Hạo.

Hắn còn không nghĩ ra sao?

Bây giờ, Đường Uyển rất thất vọng về Sở Hạo.

Nàng đã nghĩ hết tất cả biện pháp để giúp Sở Hạo, thế mà Sở Hạo không những không để ý, thậm chí còn đi tìm đường chết.

Nếu như Cố Trường Ca thật sự định hủy diệt Chu Tước cố quốc, thì chỉ là chuyện một câu nói.

Thậm chí không cần Cố Trường Ca tự mình động tay, vô số đạo thống và thế lực muốn lấy lòng hắn, đều rất vui vẻ đi làm chuyện này.

Trông cậy vào Thái Thượng Động Thiên sau lưng Sở Hạo che chở cho hắn? Chẳng lẽ không thấy được kết quả của Tử Phủ sao?

“Không cần, Sở Hạo bên kia ngươi không cần quan tâm nhiều. Ta có chuyện khác, muốn giao cho ngươi.”

Lúc này, Cố Trường Hạo khoát tay ngắt lời nàng, từ tốn nói: “Khoảng thời gian này, một người tên là Tần Vô Nhai, có lẽ sẽ tới tìm ngươi, đến lúc đó, mặc dù ngươi gặp chuyện gì đều không cần phải sợ, chỉ cần làm theo lời ta nói là được.”

“Tần Vô Nhai.”

Đường Uyên ngây ngẩn cả người, chẳng biết tại sao, cái tên này làm cho nàng cảm thấy vô cùng quen, dường như đã nghe qua ở đâu đó.

“Đây là sư huynh của Tử Dương Thiên Quân sao? Kẻ thù của chủ nhân?”

Bỗng nhiên nàng phản ứng kịp, sắc mặt hơi thay đổi, Tần Vô Nhai sẽ tới đây tìm nàng?

“Là hắn, dù sao ngươi cũng là đạo lữ kiếp trước của hắn, hắn biết được sự tồn tại của ngươi, nhất định sẽ tới đây tìm ngươi nối lại duyên cũ.”

Cố Trường Ca liếc qua nàng, từ tốn nói.

“Đạo lữ kiếp trước?”

Nghe thấy thế, đột nhiên Đường Uyển mở to hai mắt, không thể không hít một hơi không khí lạnh, sắc mặt trắng bệch.

Trong khoản thời gian này, trong đầu nàng mông lung hiện ra một chút hình ảnh mờ ảo.

Đó là trên một đỉnh núi cổ xưa hùng vĩ, cách thời đại này rất xa.

Trời đất bao la, vạn vật mênh mông.

Thần Nhạc nguy nga, tiên sơn bao la hùng vĩ, vô cùng mênh mông và bát ngát.

Nàng có một phụ thân mặt mũi hiền lành, chưởng môn đức cao vọng trọng.

Còn có vị đạo lữ đại sư huynh thành thục ổn trọng, còn có sư đệ, sư muội gánh vác trách nhiệm khôi phục sơn môn.

Mặc dù nàng tự an ủi mình đó là mơ. Nhưng lại không nhịn được phải nghi ngờ, đến cuối cùng thế gian này có tồn tại luân hồi hay không?

Mà bây giờ nghe câu nói của Cố Trường Ca, thật sự là làm cho nàng lập tức ngơ ngẩn đứng tại chỗ.

Trong đầu như bị âm thanh của một cái chuông đồng khổng lồ nổ vang, ù ù và run rẩy.

Thế nhưng, làm thế nào mà Cố Trường Ca biết được hết tất cả, còn nói chắc chắn rằng Tần Vô Nhai kia là đạo lữ kiếp trước của nàng?

Điều này khiến Đường Uyển hoàn toàn sững sờ, quả thật không thể tin được.

Cố Trường Ca đến cuối cùng là thần thánh phương nào, tại sao lại biết hết tất cả những chuyện này?

Cố Thanh Huyên nghe thấy những lời nói đó của Cố Trường Ca, trong lòng cũng rất kinh hãi, nhưng trên mặt không lộ ra điều gì, đành phải giả bộ như cái gì cũng chưa nghe thấy.

Nhưng trong lòng nàng, Cố Trường Ca càng trở nên thần bí khó lường, thậm chí ngay cả luân hồi kiếp trước cũng thấy rõ ràng như vậy?

Hết chương 865.
Bạn cần đăng nhập để bình luận