Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2162: Nguyệt Vương

Chương 2162: Nguyệt Vương

Lúc này, Minh vương vươn bàn tay to ra tìm mấy đạo vết tích trong không gian hư không, biến thành một dụ lệnh hạ xuống, bên trên tản ra hỗn độn khí nồng đậm, mỗi một chữ đều lóe lên thần quang giống như thần văn khai thiên vậy.

"Minh Y, ngươi cầm dụ lệnh này đi đến Trung Tiên vực giao cho hắn."

Ánh mắt vĩnh viễn lạnh lùng của Minh Vương rơi xuống một hậu bối ở phía dưới.

Đó là một nữ tử cao gầy có mái tóc dài màu ngân bạch, cả người như được điêu khắc từ băng tuyết, nước da trắng ngần nhưng thần tình lại luôn cao ngạo.

"Vâng, Minh Y tuân mệnh."

Nàng tự tay tiếp nhận dụ lệnh, rủ mi cung kính đứng đó.

Minh Y là một nhân vật quan trọng trong đời này của Minh vương phủ, rất được Minh vương xem trọng, chỉ tu đạo mấy trăm năm mà đã đột phá Chí Tôn cảnh, trong tương lai có hy vọng bước tới một bước Tiên Vương.

Trong thời gian này La vương đang tổ chức thọ yến, mở tiệc chiêu đãi các tồn tại cổ lão ở các nơi trong Tiên vực. Tuy Minh vương phủ ở Dị vực xa xôi nhưng vẫn có nghe đôi chút về chuyện này.

Hơn nữa, chủ yếu nhất vẫn là Minh vương đã từng kết giao với La vương, mặc dù hai người không tính là bằng hữu nhưng cũng không có thù hận gì khó có thể hóa giải.

Lần này, Minh vương dự định thông qua La vương để kết nối với Tiên vực bên kia, thương nghị xem tiếp theo phải ứng phó với chuyện Cố Trường Ca hạ xuống Tiên vực như thế nào.

"Lần này đến Trung Tiên vực, trong tộc sẽ phái ba vị chân tiên đi theo ngươi, ta cũng phái Minh Dương âm thầm bảo hộ ngươi." Minh vương lại lên tiếng, lời nói vẫn qua loa như trước.

Minh Dương trong miệng hắn là một tồn tại nửa bước Tiên Vương của Minh vương phủ.

Ngày thường chỉ khi phát sinh đại sự trọng yếu thì Minh vương mới phái Minh Dương xuất thế.

"Minh Y sẽ không để Minh vương lão tổ thất vọng, ta sẽ hoàn thành việc này."

Vẻ mặt Minh Y rất nghiêm túc, nàng biết chuyện này trọng yếu, nếu không thì Minh Vương lão tổ cũng sẽ không có bộ dạng như gặp phải đại địch thế này.

Mặc dù không trải qua Cấm Kỵ kỷ nguyên nhưng cũng từ ghi chép trong nhiều điển tịch mà nàng hiểu được không ít chuyện liên quan đến kỷ nguyên này.

Trong những kỷ nguyên trước đây, Tiên vực phồn thịnh không gì sánh bằng, Tiên Cung nhất thống chư thiên.

Ngay cả Đế tộc chi tổ của Dị vực cũng phải né tránh phong mang, cắt nhường một phiến cương vực lớn của Dị vực.

Tuy nhiên, thời kỳ phồn vinh tươi sáng như vậy lại bởi vì một nhân vật Cấm Kỵ mà hoàn toàn bị đánh sập, chư thế hoá thành cát bụi, dòng sông thời gian đứt đoạn. Hắn trở thành Cấm Kỵ trong miệng sinh linh hậu thế, vừa nghe đến đã biến sắc.

Gương mặt Minh vương không chút đổi sắc, hắn nỗ lực thôi diễn tung tích của Cố Trường Ca, sau đó trừ bỏ đạo vết tích kia.

Hắn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hỗn độn khí phập phồng, uy thế như vương dương mênh mông cuồn cuộn, che lấp cả động phủ Tiên Vương khiến cho vạn dặm tinh không run lên một cái.

Pháp lực có thể nói là cái thế không gì sánh nổi.

Đôi mắt sâu thẳm dọa người, dần dần giống như hai cái hố đen, hấp thu mảnh vỡ đại đạo khắp chư thiên, pháp tắc rơi xuống bao vây lấy hắn.

Tuy nhiên rất nhanh sau đó, thân ảnh hắn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn rung rung, tựa như đang chênh vênh muốn rơi xuống từ trên cao.

Cảnh tượng này khiến sắc mặt Minh Y và đám tộc nhân của Minh vương phủ đại biến.

"Đáng tiếc..."

Chẳng qua cũng không ngoài dự đoán của Minh vương, tuy trong lòng có bất đắc dĩ nhưnghắn cũng nhận rõ hiện thực.

Đứng trước những tồn tại đó, cái gọi là lạc ấn quả thực như khắc vào nơi sâu nhất trong thần hồn, căn bản không thể thoát khỏi, chỉ có thể nhận mệnh.

Sau đó, hắn vung tay áo lên một cái, bên ngoài hư không xuất hiện một khe hở, Minh vương cất bước đi vào trong, rất nhanh đã biến mất.

"Minh Y, nếu lão tổ có lệnh, vậy ngươi hãy lập tức khởi hành đến Trung Tiên vực, bái phỏng La vương."

"Có dụ lệnh lão tổ ban tặng, ngày nay ở Tiên vực không có ai dám làm khó dễ ngươi."

Sau khi Minh vương rời đi, một vị chân tiên mở miệng, biểu tình cực kỳ ngưng trọng, hắn bảo Minh Y nhanh chóng đi ngay. Tuy Tiên vực và Dị vực xung đột và tranh đấu không ít nhưng trên thực tế, giữa các vị Tiên Vương đều vô cùng ăn ý.

Nếu không, chỉ dựa vào nội tình ở Dị vực bây giờ, muốn công phá đám môn hộ của Tiên vực cũng sẽ không có gì trắc trở.

Nữ tử có mái tóc màu ngân bạch tên Minh Y gật đầu, cũng không chần chừa nữa. Có dụ lệnh của Minh vương trên người, đúng là nàng không sợ các thế lực ở Tiên vực gây sự với nàng.

Những năm gần đây, sinh linh Dị vực đã sớm có biện pháp che đậy khí tức và thiên cơ trên người, Minh Y còn chưa đạt đến Tiên cảnh, tiến vào Tiên vực bên kia cũng không lo lắng gì nhiều.

Nam Tiên vực, Nguyệt vương phủ.

Đây là tòa phủ đệ sừng sững giữa bầu trời đầy sao, treo trên hư không nhìn rộng lớn mà hào hùng vô cùng, hỗn độn khí lượn lờ, mẫu khí và tiên khí phiêu đãng giữa hư vô, lúc ẩn lúc hiện cực kỳ mơ hồ.

Thân là người nắm quyền chân chính của Nam Tiên vực ngày nay, Nguyệt vương không chỉ có thủ đoạn kinh người, thiên phú tu hành của bản thân cũng cực kỳ đáng sợ. Nàng chính là thiên kiêu sáng chói nhất của Nguyệt tộc trong vô số năm tháng tới nay.

Một vị đã từng áp đảo một thời đại đạt đến Tiên Vương.

Nàng thân tựa Nguyệt thần, mặc lụa mỏng, tóc xanh như suối, dường như ngũ quan được điêu khắc từ tiên ngọc mà thành, cao quý lại trang nhã. Nhưng sâu trong ánh mắt lại ẩn chứa nét lạnh lùng cao cao tại thượng, nhìn xuống tất cả sinh linh trên thế gian này.

Từng có Vương của Tiên vực theo đuổi nàng, muốn cùng nàng kết làm đạo lữ, nhưng đều bị vô tình cự tuyệt. Nàng cảm thấy vị Vương kia không bằng chính nàng, không xứng với nàng.

Vì thế hai người giao thủ một phen, không rõ thắng bại, không ai hiểu rõ trận chiến ấy như thế nào, nhưng sau đó vị Tiên Vương kia không còn đi tìm nàng nữa.

Nguyệt vương tâm cao khí ngạo, khinh thường nhiều Tiên Vương ở Tiên vực, đương nhiên cũng bởi vì nàng có sức mạnh và có tư cách này.

Hết chương 2162.
Bạn cần đăng nhập để bình luận