Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1460: Mẹ con nhận nhau

Chương 1460: Mẹ con nhận nhau

Tiên tổ Cơ Thánh Sơ chính là một tồn tại đã từng được vô số sinh linh thượng giới tôn xưng là Nhân Tổ, kinh tài lóa mắt.

Ẩn thế Cơ gia cũng được xưng là Nhân Tổ thế gia, phong quang vô hạn.

Đâu có giống như bây giờ, đã sắp luân lạc đến tình cảnh trở thành thế gia Nhị Lưu.

Thế nhưng Cơ Sơ Nguyệt tin tưởng, sau khi tiên tổ của bọn họ được cứu, hết thảy sẽ có chuyển biến tốt.

Côn Sơn là một nơi cực kỳ hung hiểm ở thượng giới, thậm chí còn được gọi là Sinh Mệnh cấm khu, lại được xưng là Tiên Vương Sơn.

Nghe đồn từ rất lâu trước đây, có một tôn vô cùng cường đại vẫn lạc ở trong Tiên Vương Sơn, tiên huyết nhuộm đỏ thiên địa, chiếu rọi vũ trụ.

Đoạn thời gian trước, nàng và mấy người nữa dự định tìm kiếm một kiện Sơn bảo ở khu vực tít ngoài rìa Côn Sơn, kết quả đột nhiên nghe được âm thanh truyền gọi của tổ tiên.

Cơ Sơ Nguyệt vô cùng chấn động, sau khi nghe xong lời truyền gọi của tổ tiên thì trong lòng càng thêm kinh hãi, không dám dừng lại mà vội vàng trở về trong tộc, cấp tốc kể lại chuyện này cho gia chủ cùng với toàn thể các trưởng lão.

“Nếu như cứu tiên tổ của chúng ta ra, Cơ gia ta khôi phục vinh quang ngày trước chỉ là chuyện trong tầm tay.” Cơ Sơ Nguyệt tươi cười nói.

“Tiên tổ là ai chứ, cho dù bị vây khốn ở Côn Sơn thì cũng có thể kéo dài sự sống đến vô số năm.”

Thời điểm nhắc đến tiên tổ, trên gương mặt của Cơ Nghiêu Tinh cũng khó nén vẻ sùng bái và tôn kính.

Nhưng mà rất nhanh, dường như hắn chợt nhớ ra điều gì đó, nhướn mày nói: “Trong khoảng thời gian này, cũng đừng lui tới với cái người bằng hữu kia của ngươi nữa. Ngươi cũng biết chuyện xảy ra ở Tử Sơn trước đây.”

Nghe vậy, sắc mặt của Cơ Sơ Nguyệt có chút cứng đờ, tựa như rất mất tư nhiên.

“Thì ra ca ca cũng biết…” Nàng chột dạ nói.

“Đương nhiên ta biết, trước đây vì không muốn đắc tội với Cố Trường Ca, ta đã ném hắn ra không chút do dự. Kết quả thì sao? Trước đó vài ngày ngươi vậy mà lại cứu hắn một lần ở chỗ đấu giá.”

Cơ Nghiêu Tinh từ tốn nói, ánh mắt lộ ra vẻ thản nhiên như thể hết thảy đều đã nắm trong tay.

Sắc mặt Cơ Sơ Nguyệt có chút ngượng ngùng, nàng phản bác: “Ta như vậy không phải là vì trong lòng vẫn còn áy náy sao? Hơn nữa, Giang Thần hắn còn giúp ta một chuyện. Hắn vậy mà lại là người mang truyền thừa của Thần Nguyên Sư. Lần này ở biên giới Côn Sơn, nếu không nhờ hắn, chưa chắc ta sẽ nghe thấy âm thanh truyền gọi của tổ tiên đâu.”

Cơ Nghiêu Tinh nhướn mày nói: “Ngươi cũng đừng quên Giang Thần là cừu nhân của Cố Trường Ca. Ngươi thân là công chúa Cơ gia, mọi thứ phải đứng trên lập trường của Cơ gia mà cân nhắc.”

“Quen biết một Giang Thần, hắn có thể vì ngươi mà mang đến cho gia tộc cái gì? Nếu như đắc tội với Cố Trường Ca thì sẽ mang đến cho gia tộc cái gì? Ta hy vọng ngươi có thể suy nghĩ rõ ràng.”

“Ngươi có thể lợi dụng Giang Thần kia nhưng không thể kết thành tâm giao với hắn. Hắn cũng không phải người tốt lành gì, trên thân lộ ra cỗ tà tính khiến người chán ghét.”

Nghe được những lời này của ca ca nhà mình, gương mặt của Cơ Sơ Nguyệt hơi khựng lại. Nàng muốn phản bác nhưng lại không tìm ra được lời này để nói, có chút ấm ức.

Rõ ràng nàng cảm thấy Giang Thần kia thật sự không tệ.

Chỉ tiếc là hắn vẫn luôn xem Cố Trường Ca như cừu nhân, một mực muốn báo thù.

Ngay tại lúc đó, trong chủ điện của Cơ gia, rất nhiều cao tầng của Cơ gia và lão ngoan đồng tề tụ, thế nhưng bây giờ lại rất yên tĩnh, bọn hắn đứng ở một bên kính cẩn nghe theo.

Ở trung tâm, một nữ nhân dung mạo tiều tụy đang nhận ‘Tô Thanh Ca’.

Hai người khuôn mặt chân thành, hốc mắt phiếm hồng nắm chặt tay đối phương, dáng vẻ xa cách từ lâu giờ mới được gặp lại.

Tất nhiên nữ nhân này chính là mẫu thân của hai người Tô Thanh Ca và Cơ Thanh Huyên, Cơ Tuyết.

Những năm gần đây nàng vẫn luôn bị giam cầm, bị nghiêm cấm không được rời khỏi sân viện nửa bước.

Hôm nay là lần đầu tiên nàng được rời khỏi khu viện kia, được cho biết là một nữ nhi khác tới tìm nàng khiến Cơ Tuyết vô cùng kích động, suýt chút nữa rơi lệ.

Nàng cũng không biết chuyện Cơ Thanh Huyên và Tô Thanh Ca hoán đổi thân phận.

Hai đứa con gái có dáng dấp giống nhau như đúc, chỉ cần chịu khó học theo cử chỉ của đối phương thì cho dù nàng là mẫu thân ruột cũng không phân biệt được ai với ai.

“Trước kia ta nghe muội muội con nói về con, quả nhiên con thật giống nàng!”

“Những năm này thực sự là khổ cực cho con rồi, là mẫu thân có lỗi với con…”

Hốc mắt Cơ Tuyết phiếm hồng, giọng nói nghẹn ngào, chưa bao giờ nghĩ tới bản thân lại có ngày được thấy ánh sáng mặt trời.

Nàng hoàn toàn không hy vọng xa vời những chuyện như vậy bởi vì biết là không thể, cả đời này của nàng đã được định sẵn là phải chết già ở trong khoảnh sân yên tĩnh kia.

Vậy mà hôm nay trong tộc lại quyết định hủy bỏ trừng phạt của nàng, thậm chí khôi phục lại thân phận trước kia cho nàng.

Cơ Tuyết hiểu đây đều là Tô Thanh Ca mang tới cho nàng, hay nói chính xác hơn là vị nam tử trẻ tuổi ở bên cạnh nàng.

Nữ nhi của nàng có một chỗ dựa khó có thể tưởng tượng được.

Cho dù là Cơ gia ở trước mặt người này thì cũng phải lui bước mà nhìn sắc mặt của hắn.

Điều này khiến lòng nàng vừa vui mừng vừa đau khổ, nếu nữ nhi của nàng không gặp được Cố Trường Ca thì phải chịu đựng bao nhiêu đắng cay khổ cực nữa đây?

Hết chương 1460.
Bạn cần đăng nhập để bình luận