Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1791: Lên kế hoạch

Chương 1791: Lên kế hoạch

“Vãn bối không dám chất vấn lời nói của tiền bối, chỉ hy vọng tiền bối có thể hết lòng tuân thủ lời hứa, cho vãn bối cơ duyên như đã hứa.”

Thái độ của Lục Minh vẫn là không kiêu ngạo cũng không tự ti.

Hắn biết đối phương có thủ đoạn có thể dễ dàng chấm dứt tính mạng của hắn.

….

Thế nhưng khi đó đối phương đã lấy đạo tâm ra thề, liên quan tới thần hồn tính mệnh thế nên Lục Minh cũng không lo đối phương sẽ đổi ý.

“Ngươi yên tâm, tốt xấu gì thì năm đó ta cũng là nhân vật ngồi ngang hàng với Chư Thánh chủ, cho dù sau đó bỏ mạng vì bị cừu nhân tập kích, trải qua nguy cơ lớn nhất của đời này thế nhưng vẫn có thể sống tiếp, thế mà có thể thiếu ngươi cơ duyên này sao?”

Giọng nói của nam tử trung niên vẫn bình thản như cũ, tràn ngập khí phách của một nhân vật trí dũng kiệt xuất, vô cùng khinh thường Lục Minh.

Đối với việc này, Lục Minh không nói một lời, trầm mặc đứng tại chỗ đó.

Hắn hiểu được bây giờ ở thượng giới, nam tử trung niên trước mặt chính là cơ hội duy nhất mà hắn có thể nắm chặt.

Sau chuyện giác đấu trường đêm nay, thậm chí Tuyết Yên sư muội, người cực kỳ thân thiết với hắn trước đây cũng trở nên lạ lẫm, cuối cùng cũng sẽ rời bỏ hắn mà đi.

Cho nên hắn nhất định phải trở nên cường đại hơn thì mới có thể nắm lấy tất cả những thứ thuộc về mình.

“Khối toái thạch trong tay ngươi chính là thứ ta tìm thấy trong một tinh vực hoang vu, bên trong nội làm Tuế Nguyệt Thần Văn. Về sau từng bị ta tế luyện trở thành một thần binh, vốn có tổng cộng bảy tầng nhưng khi ta bỏ mạng trong trận đại chiến sinh tử kia, nó đã bị đánh nát, chỉ còn lại một khối thế này.”

“Nêu ngươi đã may mắn đạt được, vậy hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết phương pháp tế luyện khối toái thạch này.”

Ánh mắt của nam tử trung niên vẫn trôi lơ lửng giữa không trung.

Trong lúc nói chuyện, tay hắn điểm một cái, một vòng sáng chói kim sắc lập tức rơi vào mi tâm của Lục Minh.

Một kinh văn cổ lão cực kỳ khó hiểu tràn ra trong đầu Lục Minh, mỗi một văn tự đều lộ vẻ lập lòe chói mắt, có một kiểu oai phong, huy hoàng không thể nhìn thẳng.

Hắn khiếp sợ trừng to mắt, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với một loại kinh văn thâm ảo như thế.

Lúc ở Thanh Hồng Cổ giới, kinh văn thâm ảo nhất mà hắn tiếp xúc cũng chỉ là một vài bài giảng hời hợt, cũng không quá sâu.

“Nếu như có được bộ kinh văn này sớm hơn, có phải tất cả mọi thứ ở đây sẽ khác rồi không?”

Liếc nhìn một cái, trong lòng Lục Minh vô cùng chấn kinh, sau đó là mừng rỡ và điên cuồng.

“Đừng có vui vẻ quá sớm, thứ mà ta muốn cho ngươi không chỉ có thứ như thế.”

“Nhớ kỹ, sau khi xuyên đến thượng giới thì tìm một tổ chức tên là Địa Ngục, tìm được người liên lạc trong đó, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi cơ duyên lớn hơn.”

“Thế đại chiến bách giới này được tính là cái gì?”

Nam tử trung niên nhìn thần sắc chấn kinh của Lục Minh, dường như có chút đắc ý, sau đó thần sắc hơi kiềm chế, nói tới chuyện khác.

Ba ngàn vạn năm trước, hắn là nhân vật có thân phận ai ai cũng phải e ngại, cho dù là những giáo chủ của đại giáo cũng vô cùng e ngại hắn.

Khi đó, hắn tung hoành ở thượng giới, giết chết thiên kiêu, cổ thánh, thậm chí là Chí Tôn, Chuẩn Đế nhiều vô số kể. Những nơi hắn đi qua, người người đều phải run rẩy…

Lục Minh vừa mới đến thượng giới không lâu, cũng không biết Địa Ngục mà nam tử trung niên nói tới là cái gì.

Nhưng hắn cũng không để ý mà đáp ứng luôn. Dù sao thì hắn cũng lấy được chỗ tốt từ nam tử trung niên đó.

Về chuyện rốt cuộc Địa Ngục là cái gì thì lát nữa tranh thủ thời gian đi nghe ngóng là được.

Sau khi giao phó những chuyện này xong, nam tử trung niên liền hóa thành một đạo lưu quang bay vào trong khối đá vụn kia.

Hiện tại hắn chỉ là một đạo tàn hồn, trước khi tìm được người đáng để tín nhiệm, hắn sẽ không để lộ sự tồn tại của mình một cách dễ dàng.

Mấy ngàn vạn năm trước, thực lực của hắn ngập trời, bễ nghễ bát phương nhưng lại có vô số cừu địch cho nên về sau mới gặp phải tập sát. Hắn bị trọng thượng suýt chút nữa đã bỏ mạng, chỉ còn lại một đạo tàn hồn bất diệt.

Đối với tu sĩ bình thường mà nói, trạng thái tàn hồn của hắn không khác gì một cái kho báu biết đi lại.

Tu vi và kiến thức của Lục Minh đều tương đối thiển cận, cho nên nam tử trung niên mới chọn lưu lại bên cạnh hắn, cũng không lo lắng Lục Minh có những tay chân khác.

Hơn nữa hắn cũng có thủ đoạn khống chế Lục Minh, sẽ không xuất hiện bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.

Sau đó mấy ngày, đám thiên kiêu đến từ các phương hạ giới tham dự chiến trường bách giới đều mở ra đại chiến chém giết.

Ngày nào cũng có vô số thiên kiêu chết trận trong cuộc đại chiến này, có thể nói tình hình chiến đấu vô cùng thảm liệt.

Trừ chuyện này ra, vào đêm khuya ở tất cả các phường cũng sẽ có tiếng kèn lệnh vang lên làm cho người ta khí huyết sôi trào, sát ý cuồn cuộn.

Từng mảng lớn chiến sĩ hội tụ ở bên ngoài chủ thành, bọn hắn chém đầu những người khiêu khích chiến trường bách giới để tế cờ, sau đó bắt đầu chinh chiến chém giết.

So với cuộc đại chiến giữa những thiên kiêu đến từ hạ giới thì trận chém giết này có thanh thế và quy mô đáng sợ hơn nhiều, khí huyết và khói báo động cuồn cuộn nối liền trời mây.

Cửa thành của tất cả các phường đều rộng mở, đám tu sĩ từ trong đó xông ra tựa như một dòng lũ tiến thẳng vào phường khác. Trông bọn hắn cứ như mang theo cừu hận được tích tụ từ mấy đời, hai mắt đỏ ngầu, chẳng màng sinh tử.

Đây là truyền thống và quy củ của chiến trường bách giới, vào ngày cuối cùng mỗi tháng, tất cả các phường sẽ bộc phát đại chiến.

Đối với chuyện này, Cố Trường Ca cũng chẳng cảm thấy hứng thú, hắn biết đây là thủ đoạn mà Địa Ngục hoặc là Phù Đồ sử dụng để nuôi cổ.

Cho nên trong mấy ngày này, hắn vẫn luôn qua lại tại các giác đấu trường trong chủ thành ở những đại phường, thỉnh thoảng sẽ ra giá cao mua mấy tử tù nhìn cũng được được.

Cứ như vậy, ngược lại rất nhiều tu sĩ lại làm ngơ tin tức Cố Trường Ca tới nơi đây lựa chọn nô bộc hoặc tùy tùng.

So với các địa phương khác ở thượng giới, tử tù trong chiến trường bách giới có thực lực hoàn toàn hơn hẳn một bậc, hơn nữa kinh nghiệm chém giết còn phong phú hơn.

Sau khi làm rõ mục đích của Cố Trường Ca, rất nhiều thế lực thở phào một hơi, không còn bất an lo sợ, đề phòng cảnh giác như trước đó nữa.

Hết chương 1791.
Bạn cần đăng nhập để bình luận