Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2613: Chỉ cần một ngón tay là được rồi

Chương 2613: Chỉ cần một ngón tay là được rồi

Vương Hạc hơi cau mày, thật ra hắn cũng đã quen với thái độ xa cách với hắn của khí linh Thập Hoang chi Thư.

Lần này vốn cho rằng nàng chủ động hỏi chuyện hắn là vì cảm thấy hứng thú với chuyện này. Nhưng không ngờ nàng vẫn lãnh đạm như thế, không nói nhiều thêm nửa câu.

Việc này khiến dự định mà Vương Hạc vừa nghĩ ra, có thể mượn việc này để thần phục nàng cũng trực tiếp tan vỡ, biến thành bọt nước.

“Không ngờ, ta mới vừa tỉnh lại từ trong giấc ngủ mê lại nghe thấy chuyện thú vị như thế.”

“Nhưng ta khuyên ngươi một câu, có một vài việc, đừng nghe ngóng quá nhiều, không có lợi gì cho ngươi đâu.”

Khí linh Thập Hoang chi Thư vẫn nói chuyện với giọng điệu lãnh đạm. Dường như nàng ta phát giác ý đồ của Vương Hạc, đang nhắc nhở hắn đừng có đâm đầu đi chết.

Chẳng qua khi nghe nói thế, đôi chân mày đang cau lại của Vương Hạc hơi giãn ra.

“Ngươi nói thế tức là đang quan tâm ta sao?” Hắn lộ vẻ vui mừng, hỏi ngược lại.

Hắn cảm thấy, khí linh Thập Hoang chi Thư hiếm khi nói nhiều như thế, nếu nói không phải đang lo lắng cho sự an nguy của hắn, hắn không thèm tin.

“Tự mình đa tình.” Giọng điệu khí linh Thập Hoang chi Thư vẫn lãnh đạm vô tình như cũ. Sau khi nói xong bốn chữ này, nàng cứ thế im lặng.

“Sớm muộn gì cũng sẽ khiến ngươi phải thần phục.” Vương Hạc lắc đầu, nụ cười trên mặt cũng biến mất.

Thập Hoang chi Thư và khí linh của Thập Hoang chi Thư thật ra là hai cá thể tách rời. Chẳng qua khí linh có thể ảnh hưởng đến một mặt nào đó của Thập Hoang chi Thư. Việc này cũng dẫn đến chuyện Vương Hạc là chủ nhân của Thập Hoang chi Thư nhưng lại không thể nào thật sự khống chế được món chí bảo này.

Cũng may hiện giờ khí linh Thập Hoang chi Thư đã không còn giống như trước đó nữa. Khí linh vẫn luôn có ý định mang theo Thập Hoang chi Thư trốn đi dường như đã có thái độ “mặc kệ” rồi.

Nhưng biểu hiện khác thường khi khí linh Thập Hoàng chi Thư nghe thấy những lời đó vẫn khiến hắn để ý.

Trận đại chiến ở thế ngoại kia cuối cùng cũng kết thúc, sao rơi xuống rì rào như mưa. Từng mảng từng mảng thiên khung tan rã, sụp đổ, năng lượng kinh khủng lắng lại. Nhưng cũng có rất nhiều nơi trở nên khô kiệt.

Đây chỉ là do dư chấn từ cuộc chiến lan ra, nếu như ở khu vực trung tâm trận chiến thì cảnh tượng càng kinh khủng đến cỡ nào, người thường khó mà có thể tưởng tượng được.

Người bên ngoài không một ai biết được kết quả của trận chiến kia rốt cuộc thảm liệt đến cỡ nào, ai thắng ai bại cũng không nhớ rõ. Hồn Nguyên Câu quay về địa giới Trọc tộc, nhìn qua chẳng khác gì so với trước đó.

Nhưng Trọc Phong Tà lại phát hiện sắc mặt hắn khó coi, khí tức cũng không ổn định.

Hiển nhiên là trong cuộc chiến này, Hồn Nguyên Câu không chiếm được bất kỳ lợi nào, rất có thể còn bị thiệt thòi lớn.

“Sáng sớm ngày mai, ngươi theo ta đi bái kiến vị Cố công tử kia, xin lỗi bồi tội với hắn.”

Hồn Nguyên Câu cũng không nói thêm gì với Trọc Phong Tà, thân ảnh lóe lên, chỉ muốn lập tức biến mất khỏi mảnh đất này. Hắn cảm thấy trận chiến này mình đã chịu khuất nhục nặng nề.

Nghe nói thế, vẻ mặt Trọc Phong Tà cũng trở nên nặng nề theo, cường thế như Hồn Nguyên Câu, vô địch thủ khắp cổ kim vậy mà còn không làm gì được lão giả hắc bào kia. Nếu như hắn giao thủ cùng lão ấy, kết quả chỉ sợ cũng không khác gì.

“Mọi chuyện trở nên càng phức tạp khó giải quyết hơn rồi.”

Chân mày Trọc Phong Tà cau chặt, trong lòng thầm thở dài thườn thượt. Lúc này, Bạch Cốt Tổ Vương cũng đã về đến bên cạnh Cố Trường Ca.

So với Hồn Nguyên Câu, trên mặt lão lại là nụ cười khằng khặc quái dị.

“Trận chiến này đúng là thoải mái thật đấy, thủ đoạn của tên kia cũng không tệ, miễn cưỡng có thể đạt tới bảy phần thực lực của ta.”

“Bất quá, ở trước mặt công tử cũng chỉ cần một ngón tay là có thể tùy tiện trấn áp rồi.”

Lão cảm thấy trận chiến này khá vui vẻ, đây chính là trận chiến vui vẻ thoải mái nhất từ sau khi lão thức tỉnh.

Mặc Đồng dùng vẻ mặt khâm phục nhìn về phía Bạch Cốt Tổ Vương ở trước mặt. Đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với nhân vật cỡ này ở khoảng cách gần đến thế. Nàng còn đang rung động bởi câu trước của Bạch Cốt Tổ Vương, nhưng lại không ngờ ở câu kế tiếp của lão lại khiến cả người nàng đều sững lại.

Mặc Đồng tý thì không dám tin vào tai mình, nàng thoáng ngơ ngác nhìn Cố Trường Ca. Trên gương mặt vốn lạnh lùng kia lại xuất hiện vẻ mặt này, trông nàng có phần ngốc nghếch.

Vị tồn tại vô địch giao chiến với thủy tổ của Hồn tộc trước mắt này vừa nói gì cơ? Chỉ với một ngón tay của Cố Trường Ca là có thể trấn áp thủy tổ của Hồn tộc ư?

Mặc Đồng không tìm được lời nói để hình dung sự chấn động vào giờ phút này của mình, quả thật như nghe chuyện nghìn lẻ một đêm, một việc không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng vẻ mặt Cố Trường Ca lại không hề thay đổi chút nào, vẫn hờ hững thản nhiên như trước, hắn không hề phủ nhận điều gì đối với việc này.

Hơn nữa, Linh Hoàng ở cạnh cũng bày ra dáng vẻ gặp chuyện quái dị nhưng không kinh sợ.

Chẳng lẽ những việc đó đều là sự thật sao?

Hết chương 2613.
Bạn cần đăng nhập để bình luận