Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1509: Chương 1505. Người Ma Sơn tới

Chương 1509: Chương 1505. Người Ma Sơn tới

Cùng lúc đó, tại chỗ sâu trong phường thị.

Tất cả những sinh linh tu sĩ đều hoảng sợ bất an, lùi về phía sau né tránh.

Cho dù là một đám tồn tại cổ lão cũng mang thần sắc nghiêm nghị nhìn chằm chằm về phía trước, lộ ra vẻ kiêng kỵ.

Số lượng lớn sương mù màu đen bao phủ tràn ngập mà đến, trong nháy mắt cảnh tượng chung quanh đen kịt một màu.

Rất nhiều lầu các cung điện, cung khuyết thuỷ tạ đều bị khói đen bao phủ. Một mảng lớn gốc cây cổ xưa đều bị khô héo chết đi.

Khối chi thạch không rõ tọa lạc ở bên trong cũng nhẹ nhàng run rẩy, trong khe nứt có vô số khói đen cuộn ra ngoài.

“Chẳng lẽ dị động vừa rồi ở trong Côn Sơn đã làm kinh động đến khối Bất Tường Chi Thạch này?”

“Hay là cắt ra xem một chút? Cứ tiếp tục như vậy thì cũng không phải là cách.”

“Khi xưa, Hoàn Tây thánh địa chính là bởi vì vật này mà trong vòng một đêm đã gặp phải cảnh ngộ thảm thiết. Ta không muốn vì nó mà nhiễm phải thứ gì kỳ quái đâu.”

Sinh linh tu sĩ ở xung quanh nghị luận ầm ĩ, vô cùng kiêng kỵ nhìn chằm chằm khối Bất Tường Chi Thạch kia, căn bản không nghĩ tới đột nhiên ở bên trong sẽ có dị động truyền ra.

Khói đen này đậm đặc ma tính làm người khác rất hoài nghi ở bên trong ẩn chứa một loại ma vật vô cùng khủng bố.

“Lúc này ai dám tiến lên cắt chứ?”

Có lão giả nói với giọng run rẩy, mang theo sự sợ hãi, hắn không ngừng lùi về phía sau.

Vừa rồi lúc Côn Sơn xảy ra dị động, rất nhiều người xông ra ngoài trước tiên, tránh xa khỏi Côn Sơn.

Chỉ thấy nơi đó có ô quang tràn ngập che kín toàn bộ bầu trời, bao phủ cả mấy chục vạn dặm thiên khung, khiến thiên địa nơi đây đen kịt một màu.

Bình thường Côn Sơn trông như tiên cảnh tráng lệ, mà bây giờ lại âm trầm giống như quỷ vực, ma khí ngập trời, muốn che đậy hết thảy mọi thứ.

“Rốt cuộc là ở trong đó có cái gì? Vì sao Đại Hồng lại sợ hãi như vậy?”

Cố Tiên Nhi đứng ở sau lưng Cố Trường Ca, có chút hiếu kỳ tiến lại gần nhìn thử.

Nhưng nàng lại thấy Đại Hồng Điểu ở bên chân run rẩy kịch liệt, lần đầu tiên nó để lộ thần sắc sợ hãi khôn cùng.

Cứ như thể ở trong chi thạch không rõ kia ẩn chứa một hung vật tuyệt thế nào đó vậy.

“Có lẽ lát nữa nơi đây sẽ không yên tĩnh. A Đại, ngươi mang Tiên Nhi, Doãn Mi rời đi trước.”

Cố Trường Ca hơi nhíu lông mày, quay đầu dặn dò A Đại.

Trong lúc nói chuyện, hắn đã nhìn lên thiên khung ngoài Côn Ô thành, trong lòng có một loại dự cảm không tốt.

Đồ vật trong khối chi thạch không rõ này khiến hắn có cảm giác vô cùng quen thuộc.

Nhưng mà loại cảm giác này cũng không đại biểu cho an toàn và không nguy hiểm.

Giống như hắn và Thiền Hồng Y…

Nói không chừng một lát nữa Côn Ô thành sẽ xảy ra đại sự gì đó, rõ ràng xung quanh khối Bất Tường Chi Thạch này là nơi nguy hiểm nhất.

“Ta không đi, ta phải ở lại chỗ này…”

Nghe vậy, Cố Tiên Nhi vội vàng bắt ống tay áo của Cố Trường Ca.

Thấy Cố Trường Ca nhíu mày, nàng kiên quyết đối mặt với hắn, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Trừ khi ngươi rời đi cùng ta.”

Nàng cũng nhìn ra, khẳng định là khối thạch này vô cùng nguy hiểm. Biện pháp tốt nhất trong lúc này là mau chóng rời khỏi đây.

Cố Trường Ca không đi, nàng luôn cảm thấy không yên lòng.

“Đừng làm càn, ta sẽ không có chuyện gì.”

Cố Trường Ca hiểu rõ ý tứ của Cố Tiên Nhi, hắn khẽ gật đầu một cái, để cho nàng buông tay, đồng thời dặn dò A Đại một lần nữa: “Mang Tiên Nhi tiểu thư các nàng rời đi.”

“Vâng Chủ thượng.”

A Đại thân là tồn tại Chuẩn Đế, muốn dẫn Cố Tiên Nhi các nàng rời khỏi đây, đương nhiên là cực kỳ nhẹ nhàng.

Cố Tiên Nhi có chút tức giận nhìn Cố Trường Ca, vô cùng bất mãn khi hắn gỡ bỏ tay của mình.

Tuy nhiên ở thời điểm này, nàng vẫn thành thật rời đi, không hề ở lại khiến Cố Trường Ca có thêm phiền phức.

Nàng hiếm khi nhìn thấy Cố Trường Ca lộ ra thần sắc thận trọng như vậy.

Các giáo chủ đại giáo, bọn người gia chủ ở xung quanh đây cũng hạ lệnh để rất nhiều thế hệ trẻ tuổi rút đi, cảm thấy nơi này vô cùng nguy hiểm.

Chỉ có một số ít tuổi trẻ Chí Tôn như Lục Quan Vương, Du Phi Nhã, Kim Thiền Phật Tử, An Hi là lựa chọn lưu lại. Tài cao gan lớn, bọn hắn cũng không lo lắng cho an nguy của bản thân.

Trong lúc nhất thời, phường thị vốn chật như nêm cối đã an tĩnh hơn rất nhiều, mấy Đại Thần Thạch còn lại cũng bị mấy vị tồn tại cổ lão ra tay mang đi.

Ong!

Trên bầu trời, Thành đạo khí bao phủ xung quanh run rẩy, hàng loạt quy tắc Đế Cảnh rũ xuống định trấn áp khối Bất Tường Chi Thạch này.

Tuy nhiên, ngay khi rơi vào bên ngoài khối chi thạch, chúng lại lập tức bị đánh văng ra sau đó tán đi như gợn sóng.

Thanh thế kinh khủng vẫn cuốn tới bốn phía tựa như thuỷ triều.

Những tồn tại cổ lão khác vội vàng ra tay khiến nó bị triệt tiêu, thế nhưng chỉ riêng dư âm này cũng đã tạo thành tổn hại khó có thể tưởng tượng.

“Chẳng lẽ thứ ẩn chứa trong khối chi thạch không rõ này vượt qua cả Đế Cảnh…”

Một vị giáo chủ đại giáo mở miệng, trong mắt có phù văn màu vàng lấp loé, định nhìn xuyên qua khe hở trên tảng đá nhìn vào bên trong.

Nhưng trong nháy mắt, đột nhiên một tia ô quang xông ra từ trong đó, trực tiếp xông thẳng vào trong con ngươi của hắn nhanh hơn cả chớp giật.

Một tiếng hét thảm vang lên, hắn lập tức nổ tung, hình thần câu diệt, trở thành bột mịn không hề sót lại cái gì.

Một màn này khiến vẻ mặt của đám người trong phường thị hơi nghiêm lại, sau lưng bọn hắn phát lạnh, trở nên càng thêm ngưng trọng và kiêng kỵ.

Mấy tôn Thành đạo khí ở xung quanh khó mà trấn trụ nó.

Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn sống lại nhưng cũng có thể thấy vật này quỷ dị và đáng sợ đến nhường nào.

Ầm ầm!

Đúng lúc này, trên bầu trời phía Đông tại Côn Ô thành có ma vân màu đen cuồn cuộn mênh mông thổi tới, che khuất cả bầu trời.

Ma ảnh cực lớn quanh quẩn ở trong đó, thải vũ chảy xuôi, ma sí chấn thiên lộ ra vẻ vô cùng khiếp người.

“Người của Ma Sơn tới sao?”

Thấy một màn này, sắc mặt rất nhiều giáo chủ đại giáo biến đổi.

Toàn bộ sinh linh tu sĩ trong Côn Ô thành cũng bởi vì mảnh ma vân màu đen đang cuốn tới này mà trở nên khủng hoảng bất an.

Hết chương 1509.
Bạn cần đăng nhập để bình luận