Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3515. Một phần đại lễ



Chương 3515. Một phần đại lễ




Một nữ nhân dáng người cao gầy với chiếc cổ mảnh khảnh được sương mù bao phủ đi đến, mái tóc rối tung, cài một cây trâm ngọc, mặc một bộ trường bào thêu tiên hoàng cẩm tú, đi đôi giày lụa gấm không dính một hạt bụi, toàn thân tản ra một khí thế bễ nghễ thiên địa, ngạo thế cửu thiên.
Tuy nhiên, diện mạo của nữ nhân cao gầy bị sương mù hỗn độn bao phủ, giống như mang theo mạng che mặt, nhìn không rõ ngũ quan, chỉ có cái cằm mượt mà trắng nõn lộ ra. Chỉ một đặc điểm thôi cũng mơ hồ có thể đoán được dung mạo của nàng phong hoa tuyệt đại, tuyệt mỹ khuynh thành.
“Nàng là ai?” Ánh mắt Lăng Ngọc Linh hiện lên sự nghi hoặc, đánh giá nữ nhân xa lạ chưa từng gặp mặt này.
Đối phương có thể không cần bẩm báo đã có thể trực tiếp tiến vào viện lạc, hiển nhiên là người được Cố Trường Ca coi trọng, trên người có tín vật của hắn.
Theo lý, trừ thời gian nàng chinh chiến Chính Nhất Minh rời khỏi Phạt Thiên Minh, đa số thời gian còn lại nàng đều ở bên cạnh hắn.
Từ lúc nào bên cạnh Cố Trường Ca lại xuất hiện một nữ nhân thần bí như vậy?
Hơn nữa thực lực còn rất mạnh. Nếu bàn về khí tức, chỉ sợ là Tổ Đạo cảnh cũng không phải đối thủ của nàng.
Chẳng lẽ xuất hiện trong thời gian nàng bị lưu vong trong thời không hư vô.
“Nàng chính là người trong suy nghĩ của ngươi đấy.” Cố Trường Ca cười nhạt, vươn tay nhấc ấm trà lên.
Người đến tất nhiên là Cơ Hàm Cảnh.
“Xin chào Ngọc Linh tiền bối.”
Cơ Hàm Cảnh nhìn ra được sự nghi hoặc của Lăng Ngọc Linh, chỉ mỉm cười, cũng không giải thích gì thêm. Khi nàng còn là khí linh Thập Hoang Chi Thư, Lăng Ngọc Linh không biết đến sự tồn tại của nàng.
Cố Trường Ca cũng chưa từng nói với ai về chuyện này.
Nếu bàn về sự hiểu biết của nàng về Cố Trường Ca cùng thời gian ở bên cạnh hắn, Lăng Ngọc Linh không sánh bằng nàng.
Lăng Ngọc Linh cũng là người thông minh, rất thức thời, cũng không hỏi nhiều, chỉ mỉm cười đáp lại.
“Có việc gì lại cần ta đích thân đến đây vậy? Nên biết rằng bây giờ ta không tiện ra ngoài như lúc trước.”
Một mùi thơm bay đến. Cơ Hàm Cảnh ngồi xuống bên cạnh Cố Trường Ca, cũng không khách sáo, tháo mạng che mặt đặt lên bàn ngọc, sau đó bưng chén trà mà hắn vừa rót uống một ngụm.
“Ta muốn chuẩn bị một phần lễ vật, xem như hạ lễ cho việc đến Tiên Đạo Minh tham gia nghi thức thiên đạo lần này.” Cố Trường Ca mỉm cười nói.
“Xem ra ngươi không có ý định ra tay với Tiên Đạo Minh?” Lăng Ngọc Linh có chút kinh ngạc, nhưng trong lòng cũng thở phào một hơi.
Chỉ cần Cố Trường Ca không ra tay với Tiên Đạo Minh, không cản trở nó thành lập là tốt lắm rồi.
Hiện tại các nơi trong Thương Mang đều chú ý đến hành động của Phạt Thiên Minh, muốn biết thái độ của Cố Trường Ca đối với việc Tiên Đạo Minh thành lập là gì.
Nếu lúc này Phạt Thiên Minh trực tiếp ra tay với Tiên Đạo Minh, rất có thể sẽ phải gánh chịu lửa giận của quần chúng.
Chính Nhất Minh cũng có thể tìm được một lý do liên hợp với rất nhiều đạo thống văn minh cùng nhau chống lại Phạt Thiên Minh.
“Trong lòng của ngươi, ta là một người không để ý đến hậu quả, không biết phân biệt thiện ác hay sao?”
Cố Trường Ca mỉm cười nói: “Tiên Đạo Minh vì chống lại sinh linh hắc ám mà thành lập, gánh vác an nguy của toàn bộ Thương Mang. Trong thời điểm này, sao ta lại không để ý đến đại cục chứ?”
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, nụ cười trên mặt cũng thu lại: “Ta không những không ngăn cản, ngược lại còn toàn lực ủng hộ, ra sức giúp đỡ. Bất kỳ thế lực nào ngăn cản Tiên Đạo Minh thành lập đều là địch nhân của Phạt Thiên Minh ta.”
Lăng Ngọc Linh không tin hắn lại tốt bụng như vậy.
“Xem ra, chỗ tốt của việc Tiên Đạo Minh thành lập còn lớn hơn hậu quả ra tay cản trở.”
Xét từ phương diện khác mà nói, Tiên Đạo Minh xuất hiện cũng xem như giúp Phạt Thiên Minh canh chừng sinh linh hắc ám, từ đó Phạt Thiên Minh chỉ cần toàn lực đối phó Chính Nhất Minh mà thôi.
Cơ Hàm Cảnh không quan tâm đến Tiên Đạo Minh. Nàng chỉ muốn biết Cố Trường Ca muốn nàng làm gì.
Sau khi nhận được truyền âm của Cố Trường Ca, nàng đã nghĩ cách từ Vị Ương tiên triều thoát thân về Phạt Thiên Minh gặp hắn.
Mặc dù bây giờ địa vị của nàng ở Vị Ương tiên triều vô cùng lớn, chấp chưởng quần triều, được rất nhiều người tôn sùng.
Nhưng không có nghĩ là nàng có thể tùy ý thoát thân. Nếu chẳng may để người khác phát hiện nàng lén lút rời khỏi Vị Ương tiên triều, âm thầm đến gặp riêng minh chủ Phạt Thiên Minh, hậu quả sẽ như thế nào?
“Phần đại lễ đó là gì?” Cơ Hàm Cảnh lời ít mà ý nhiều hỏi.
Cố Trường Ca khẽ lắc đầu, giọng điệu bình thản: “Ngươi không cần sốt ruột. Đợi lát nữa ta sẽ nói cho ngươi biết nên làm những gì.”
Cơ Hàm Cảnh gật đầu, cũng không nói gì, chỉ ngồi đó uống trà.
Lông mi Lăng Ngọc Linh có chút nhúc nhích, ánh mắt cụp xuống. Xem ra chuyện này khá cơ mật, còn cần tránh nàng sao?
Trong lòng nàng không hiểu sao lại sinh ra một sự bực bội, tâm cảnh đột nhiên không cách nào bình tĩnh lại được.
Thời gian dài như thế, dường như Cố Trường Ca vẫn không tin tưởng nàng.
“Nếu bên phía Tiên Đạo Minh đã quyết định, vậy để ta đi thông báo cho những người của Phạt Thiên Minh. Lúc này bọn họ chắc hẳn cũng giống như kiến bò trên chảo nóng, không đợi kịp nữa.” Lăng Ngọc Linh mỉm cười, vừa nói vừa đứng dậy định cáo từ.
Hai tay của nàng lồng trong chiếc váy dài, mặt mỉm cười, dung mạo thanh nhã, đoan trang hiền thục. Nàng quay sang gật đầu với Cơ Hàm Cảnh, Cơ Hàm Cảnh nhìn nàng một cái, ngược lại cũng không phát hiện được gì, chẳng qua chỉ cảm thấy Lăng Ngọc Linh rời đi, nàng nói chuyện với Cố Trường Ca cũng không cần bận tâm chuyện gì. Hết chương 3515.



Bạn cần đăng nhập để bình luận