Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2003: Rốt cuộc là người phương nào?

Chương 2003: Rốt cuộc là người phương nào?

Bởi vì khí tức Tuyệt Âm Thiên này mà thậm chí bọn hắn cảm giác được đạo quả bản nguyên của bản thân, tu vi đã biết bao năm chưa từng biến hóa lại bị loại khí tức này ăn mòn, sắp bị đồng hóa hòa tan.

Thậm chí bọn hắn còn có chút kinh hoảng, lo lắng thần trí của bản thân sẽ bị khí tức Tuyệt Âm Thiên ăn mòn rồi biến thành một Tuyệt Âm sinh linh, đến lúc đó không còn là chính bọn hắn nữa mà trở thành một loại sinh linh khác.

Thủ đoạn như vậy thực sự khiến bọn hắn cảm thấy kinh sợ bất an.

“Chắc hẳn ngươi là Luân Hồi cổ thiên tôn? Chủ nhân chân chính của Thần Khư là Luân Hồi cổ thiên tôn, hắn vẫn chưa chết cho nên mới tính kế chúng ta, tính kế cả thế giới?”

Một nhân vật nội tình khẽ gầm lên, nhìn những sợi xiềng xích đang lao tới kia, mặc cho hắn có vận dụng bất kỳ thủ đoạn nào thì vẫn khó mà chống cự được, vô cùng không cam tâm.

“Chắc chắn không phải Luân Hồi cổ thiên tôn nhưng khẳng định bên kia thượng giới có một vị nào đó tồn tại, từ xưa đến nay vẫn luôn có cái bóng của hắn.”

“Trước đây cũng chính là bọn hắn đã trộm mất Kỷ Nguyên Thụ này, đồng thời giá họa việc này cho Bát Hoang thập vực, khiến chúng ta chinh chiến vô số năm.”

Một nhân vật nội tình khác khẽ gầm lên nói, ánh mắt như một ngọn đuốc sáng rực, thần mang lập lòe nhìn chằm chằm vào nơi Thần Khư được bao phủ bởi hỗn độn sương mù.

Mặc dù hắn không biết rõ chân tướng nhưng lại cảm giác bản thân đã chạm tới một phần của sự thật.

Bởi vì trong Cấm Kỵ kỷ nguyên, ở phía sau Tuyệt Thiên Thông, Kỷ Nguyên Thụ bị đánh cắp chẳng biết biến đi đâu mất. Nhiều năm như vậy, quy tắc thiên địa ở thượng giới vẫn luôn không trọn vẹn.

Nếu là người của thời đại này thì chắc chắn không thể làm được tới mức này.

Cho nên hắn đang hoài nghi vị Thần Khư chi chủ này chính là nhân vật xuất hiện sau Cấm Kỵ kỷ nguyên trên thượng giới, còn cổ lão hơn cả Luân Hồi cổ thiên tôn.

Đương thời hắn chưa từng hiển lộ thân ảnh trên nhân thế, thậm chí còn không có ai biết đến sự tồn tại của hắn nhưng hắn lại như hình với bóng, vẫn luôn đứng sau mỗi một kỷ nguyên làm một đại độc thủ phía sau màn ngồi xem kỷ nguyên thay đổi, núi sông sụp đổ, đại giáo đạo thống bị diệt, muôn đời thành khô.

Chẳng sợ hắn là nhân vật nội tình từ khi xuất thế liền chinh chiến thiên hạ, trải qua vô số thế hệ ra đi, nội tâm cường hãn nhưng vào giờ khắc này vẫn có cảm giác sởn tóc gáy.

“Thật là thú vị.”

Nghe nói như vậy, thanh âm của Cố Trường Ca vang lên, hắn không khỏi cười khẽ một tiếng, cũng thực sự không nghĩ tới những nhân vật nội tình này lại liên tưởng đến những thứ này.

Nhưng những thứ này đối với bọn hắn mà nói thì cũng không có ý nghĩa gì mấy, bây giờ tất cả cá lớn vẫn chưa sa lưới.

Hắn cũng không định hiển lộ chân thân, vẫn còn quá sớm.

“Rốt cuộc người là người phương nào? Khởi Nguyên cổ tổ sau lưng Tuyệt Âm Thiên?”

Đế Hoàng mở miệng lần thứ hai, vừa thúc dục tiên khí trấn áp Tuyệt Âm căn nguyên trong cơ thể, vừa nhìn chằm chằm vào sâu trong Thần Khư, muốn biết lai lịch của Cố Trường Ca.

Nhưng ngay cả tu vi của nhân vật nội tình cũng không có cách nào trừ khử được nó, cần phải dùng lực lượng cường hãn để áp chế nó.

Kể từ đó, bọn hắn liền không thể phát huy được thực lực chân chính. Sau khi bước vào phương vũ trụ này, Tuyệt Âm khí liền thẩm thấu tới, vô thanh vô tức bám lên người bọn hắn.

Ngay từ lúc đầu bọn hắn đã hoàn toàn không nghĩ tới, không đoán trước được.

Bây giờ trong lòng chỉ còn phẫn nộ.

“Ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng là Kỷ Nguyên Thụ không phải thứ mà các ngươi có tư cách khám phá.”

Cố Trường Ca thản nhiên cười rồi ra tay một lần nữa, hắc đại chưởng khủng bố lao ra từ Thần Khư giống như Kỷ Nguyên chưởng nghiền ép hết thảy.

Thời điểm hắc ám nổ tung, xiềng xích rất lớn đằng trước giống như trường tiên trực tiếp quật lên người vài vị nhân vật nội tình, khiến thân thể bọn hắn bắt đầu tan vỡ, hơi thở nhanh chóng uể oải đi.

Khắp vũ trụ đều đang áp chế bọn hắn, cho dù có là bọn hắn thì giờ phút này cũng bất an mà tim đập nhanh.

Ầm ầm! Ánh sáng của Tiên Khí nở rộ một lần nữa, Đế Hoàng rống giận ra tay muốn chặt đứt sợi xiềng xích lớn.

Nhưng phía trên Thiên Cung có ý chí hiển hóa, đó giống như là đôi mắt của thiên đạo kia lạnh lẽo mà vô tình áp chế ánh sáng Tiên Đạo trong nháy mắt, ngay cả Tiên Khí đang muốn bùng nổ cũng bị ngăn lại ngay lập tức.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, càng nhiều xiềng xích lan tràn tới, cuối cùng trong thanh âm kinh sợ mà kéo hắn vào trong Hắc Ám Cũi.

Những tồn tại nội tình còn lại thấy không ổn thì sắc mặt lập tức biến đổi kịch liệt.

Vốn dĩ bọn hắn còn tưởng rằng mấy người đồng thời chống lại đã là cực hạn của vị đứng đầu Thần Khư kia nhưng không nghĩ tới hắn đã hợp thể với phiến vũ trụ này từ sớm, ngay khoảnh khắc bọn hắn bước vào thì kết cục đã được định sẵn.

Ầm ầm!

Hắc ám đứt gãy, sương mù bao phủ tới che lấp Hắc Ám Cũi, thanh âm hoảng sợ bất an của bọn hắn cũng dần biến mất.

Cố Trường Ca chuẩn bị Hắc Ám Cũi là để cô đọng lực lượng của phương vũ trụ này, thậm chí loại trình độ này có thể so với đại đạo kiếp kim, không phải là nhân vật Tiên Đạo thì không thể phá.

Hết chương 2003.
Bạn cần đăng nhập để bình luận