Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1015: Huynh đi đâu thì ta đi đó

Chương 1015: Huynh đi đâu thì ta đi đó

Rất nhanh, rất nhiều thiên kiêu trẻ tuổi đã rút lui, chỉ còn lại những người được công nhận là mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi.

Đám người Kim Thiền Phật Tử, Thiên Hoàng Nữ không rời khỏi.

Trừ cái đó ra, rất nhiều giáo chủ đại giáo cũng đang quan sát, lấy thực lực của bọn hắn đương nhiên là không cần kiêng kị bọn Trấn Mộ Thú này.

"Xem ra mộ địa chân thực nằm dưới lòng đất…."

Một vị lão giả lên tiếng, từng sợi kim quang hiện lên trong mắt, sau đó hắn đánh văng một đám Trấn Mộ Thú, dẫn đầu bay về phía trước.

Trên người các giáo chủ đại giáo còn lại đều bao phủ thần quang, trong lúc di chuyển đã đánh bay Trấn Mộ Thú xung quanh, nối bước theo sau.

"Xem ra Giang Thần sắp tìm được rồi…."

Cố Trường Ca híp mắt, thấy thời cơ đã tới, lúc này hắn mới chậm rãi đứng dậy.

Một đám đệ tử Chân Tiên thư viện đi theo sau lưng Cố Trường Ca, hiển nhiên coi hắn là dẫn đầu.

Cố Trường Ca không nói thêm cái gì, dù sao một lát nữa xuống đất thì mọi người cũng sẽ tách ra.

Bọn người Thiên Hoàng Nữ đương nhiên không ngốc, bọn hắn hiểu rõ thực lực của Cố Trường Ca rất mạnh, hơn nữa không ai biết rốt cuộc dưới nền đất ẩn giấu hung hiểm như thế nào.

Có Cố Trường Ca ở bên người thì khẳng định sẽ an toàn rất nhiều.

Rất nhanh, đám người đi theo khe hở mấy trượng vắt ngang kia, đi thẳng xuống lòng đất.

Đúng như suy đoán trước đó, nơi đây rõ ràng là phế tích của một di tích, một mực hướng xuống ngang qua.

Không bao lâu thì mọi người đã nhìn thấy một cổ thành chôn sâu dưới đất.

Trước đó nơi này rõ ràng tồn tại không ít trận văn cường đại, mà giờ đều đã bị phá vỡ.

Cố Trường Ca nhìn ra được đây là do Giang Thần làm.

Đưa mắt nhìn ra xa, trước mắt là di chỉ của một phế tích.

Khí tức tang thương cổ xưa, rất nhiều mảng tường đổ không biết đã bị chôn giấu bao lâu.

Một đám giáo chủ đại giáo hiện ra các loại thủ đoạn cường đại, hào quang chiếu rọi bốn phương tám hướng, bọn hắn lập tức bay vào sâu trong cổ thành.

"Xem ra nơi đây chính là mộ địa mà vị tổ tiên Thái Hư thần tộc kia lưu lại, bốn phía đều có đường đi, không biết nơi nào mới là đường đi tới chủ mộ…."

Một vị đệ tử trẻ tuổi có chút khiếp sợ nhìn phía trước bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều lối rẽ, nhất thời không biết nên đi đường nào.

"Nơi đây nguy cơ trùng trùng, tuy rằng mọi người đi cùng một chỗ thì có thể an toàn hơn nhiều, nhưng nếu không biết đường đi thì sẽ rất là uổng phí, không tìm được cái gì cả."

"Như vậy sẽ rất lãng phí thời gian."

Cố Trường Ca khẽ lắc đầu, dường như rất đau đầu vì những con đường bỗng nhiên xuất hiện này.

Phía trước có rất nhiều giáo chủ đại giáo đang thi triển thủ đoạn riêng của mình, dò xét trình độ hung hiểm của mỗi con đường.

Sau khi đến đây, cho dù là Chí Tôn thì cũng phải chú ý cẩn thận.

Chớ nói chi là bọn hắn.

"Nếu đã như vậy, chúng ta tách riêng hành động là được rồi. Nơi này có nhiều lối rẽ như vậy, nếu như cứ thử lần lượt từng cái một thì tỉ lệ tìm trúng thật sự là xa vời."

"Đến lúc đó có thể thu hoạch được cơ duyên hay không thì mỗi người cần phải dựa vào thủ đoạn của chính mình."

Nguyệt Minh Không nghe Cố Trường Ca nói như thế thì không khỏi nhìn hắn một cái, trong nháy mắt đã hiểu ý của Cố Trường Ca, nàng cũng gật đầu, thản nhiên lên tiếng.

Ngay cả nàng cũng nói như vậy, sắc mặt của các đệ tử còn lại có chút không được tự nhiên.

Nếu như Nguyệt Minh Không không lên tiếng thì bọn hắn đương nhiên có thể mặt dày mày dạn bám đuôi Cố Trường Ca, đâu thèm cái gì cơ duyên hay không cơ duyên chứ.

Nhưng hiện tại, nàng lại khăng khăng muốn tách ra, lúc này bọn hắn cũng không dám nói thêm cái gì.

Vương Tử Câm biết dự định của Nguyệt Minh Không, nàng cười mỉm nhìn đối phương một cái, không vạch trần.

"Tách ra cũng tốt."

Giọng nói thanh lãnh của Cố Tiên Nhi vang lên, từ trước đến nay nàng luôn thích độc lai độc vãng, sau khi đến nơi này thì càng muốn đi một mình.

Nếu không phải Cố Trường Ca khăng khăng giữ nàng ở bên người thì nàng đã sớm chạy vào đây rồi.

Vừa dứt lời, hình bóng của nàng khẽ động, nhanh chóng đi vào một con đường, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

Cố Trường Ca nhìn Cố Tiên Nhi một cái, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không, nhưng vẫn không nói thêm cái gì.

Nhìn thấy một màn này, bọn người Thiên Hoàng Nữ, Kim Thiền Phật Tử âm thầm thở dài, bọn hắn cũng thức thời, nhanh chóng chọn một lối rẽ cho mình rồi rời khỏi trước.

"Chỉ còn lại vài con đường, nếu vậy thì ta đi theo Cố huynh."

"Cố huynh đi đâu thì ta đi đó."

Vương Tử Câm cười nhẹ nhàng nói, hoàn toàn không cảm thấy có gì kì lạ.

Nguyệt Minh Không nhìn nàng một cách chăm chú, nàng đã hiểu rõ tính cách của Vương Tử Câm từ lần thí luyện trước đó.

Sau đó nàng lựa chọn một lối rẽ khác, không ý định cùng đi với Cố Trường Ca.

Đối với Cố Trường Ca thì thần cách của vị Thái Hư thần tộc tiên tổ kia quan trọng hơn.

Nhưng đối với nàng, cơ duyên ở lối rẽ khác càng thích hợp với bản thân hơn.

"Ta đi bên này."

Giang Sở Sở cũng thoáng nhìn Vương Tử Câm một cái, nàng có chút buồn bực vì sự to gan của đối phương, nhưng nàng thật sự không có da mặt dày như vậy, trong lòng có chút hờn dỗi.

"Cố huynh dự định đi đâu thì ta cũng dự định đi theo đó nha!"

Rất nhanh, nơi đây chỉ còn lại Cố Trường Ca và Vương Tử Câm.

Nàng bày ra dáng vẻ tham gia náo nhiệt không chê chuyện lớn, cười tủm tỉm nói, tròng mắt thanh lệ mà động lòng người, giống như sương sớm ở trong rừng.

Cố Trường Ca biết trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì.

Vương Tử Câm là người xuyên việt, ý nghĩ của nàng có sự khác biệt rất lớn với những người còn lại.

Người khác tới nơi đây là vì tìm kiếm cơ duyên, mà nàng hiển nhiên chính là đến tham gia náo nhiệt.

"Vậy ta đi bên này."

Cố Trường Ca cảm ứng vị trí của Giang Thần, sau đó đi vào một lối rẽ, vẻ mặt khí định thần nhàn.

Vương Tử Câm chú ý tới ánh mắt của hắn, không khỏi cười một tiếng, "Cố huynh, hai ta quen biết cũng khá lâu rồi."

"Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?"

Hết chương 1015.
Bạn cần đăng nhập để bình luận