Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 937: Thần Khư Môn

Chương 937: Thần Khư Môn

Cơ Sơ Nguyệt nghi hoặc nhìn Giang Thần một cái, "Ngươi làm sao thế?"

Nàng tùy tiện đưa mắt nhìn Giang Thần, vừa vặn nhìn thấy nơi xa ở trong Thần Khư Môn, một đám người có khí tức cường đại, vây quanh bảo hộ đôi nam nữ trẻ tuổi, cưỡi các loại dị thú, đi về phía bên trong.

Có điều nàng cũng không có nhìn thấy đám người Cố Trường Ca, Nguyệt Minh Không đang đi phía trước.

"Ta không có chuyện gì hết." Giang Thần lắc đầu, vẻ mặt rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

"Xem ra khoảng thời gian này càng ngày càng không yên tĩnh, đám người này có tu vi quá mạnh, lại trực tiếp đi về phía Thần Khư Môn."

Lông mày của Cơ Sơ Nguyệt nhăn lại, cảm giác sự việc càng ngày càng trở nên phiền toái.

Nói xong nàng dẫn theo Giang Thần, đi về ngọn núi ước hẹn hội họp với Cơ Nghiêu Tinh ca ca của nàng.

"Trường Ca làm sao vậy?"

Nguyệt Minh Không nhìn thấy trên khóe miệng của Cố Trường Ca xuất hiện ý cười tỏ vẻ hứng thú, nhịn không được hiếu kì hỏi.

"Không làm sao cả, chạm mặt phải một con kiến hôi nhảy nhót bốn phía mà thôi, đột nhiên cảm thấy lần này chúng ta tới tìm Chưởng Thiên Tháp, hẳn sẽ không quá khó khăn."

Cố Trường Ca cười cười, nắm bàn tay mềm mại tinh tế của nàng.

Nguyệt Minh Không hơi liếc xéo hắn một cái, "Ngươi nói như vậy, ta cảm giác dường như ngươi đã có tính toán từ rất sớm."

"Lần này thật sự không có, hoàn toàn là do ngoài ý muốn." Cố Trường Ca lắc đầu.

Lúc trước, hắn căn bản không hề nghĩ qua Giang Thần sẽ xuất hiện ở đây.

Nếu không phải lần này Thiên Toàn sơn mạch xuất thế, khôi lỗi Ma Công cảm nhận được sự tồn tại đó, thế mới biết vốn dĩ Giang Thần cũng ở chỗ này.

Dù sao khí vận chi tử phải thả nuôi, hắn mới có thể khỏe mạnh trưởng thành.

"Gặp mặt chư vị tuổi trẻ tuấn kiệt, tại hạ là chưởng môn Thần Khư Môn, Thần Khư Tử."

Rất nhanh, lão đạo đã dẫn bọn họ đến trước mặt một tòa cung điện tĩnh mịch, tráng lệ.

Có điều còn chưa kịp đi vào, một lão giả râu tóc bạc trắng, tuy già nhưng vẫn tráng kiện, tinh thần sảng khoái, mang theo rất nhiều cao tầng của Thần Khư Môn bay đến, chắp tay chào nói, thái độ rất cung kính.

Cố Trường Ca khẽ vuốt cằm, có điều chưa mở miệng, cũng như cũng không có ý sẽ đáp lại.

Thần sắc của Nguyệt Minh Không lạnh lùng bình tĩnh, giống như ngọc tiên không tì vết điêu khắc thành, làn da trắng tuyết tinh tế tỉ mỉ, lạnh như một ngọn núi băng vạn năm.

"Trong khoảng thời gian này, chủ nhân nhà ta muốn ở tại Thiên Toàn sơn mạch tìm kiếm một món đồ vật."

Dạ Xoa có bộ dáng sinh linh vừa rồi lại lần nữa mở miệng, nói rõ chủ ý tới đây lần này cho mọi người Thần Khư Môn biết.

Nghe nói như thế, sắc mặt của chưởng môn Thần Khư Môn Thần khư Tử hơi nghiêm túc, mặc dù vừa rồi hắn có lén lút dò xét Cố Trường Ca, nhưng trong một lúc nhất thời cũng không nhớ tới hắn là ai.

Thần Khư Đạo Tông vốn là dựng bên trong một phế tích, nhưng để gọi cho êm tai một chút, nên mới gọi là Thần Khư.

Mà bản thân nó cũng chỉ có thể coi là thế lực không đủ tư cách trong Thượng giới mênh mông này.

Ở nơi hẻo lánh như Thần Khư Môn, Thần Khư Tử đã không tiếp xúc nhiều với các thế lực cao hơn, chỉ có điều hắn vẫn có thể cảm nhận được mấy người Cố Trường Ca có thân phận không giống người bình thường.

"Chư vị tuấn kiệt yên tâm, chỉ cần là chuyện Thần Khư Môn của ta có thể trợ giúp gì thì cứ mở miệng. Thần Khư Môn ta nhất định dốc hết sức tương trợ." Thần Khư Tử nghiêm nghị nói.

Trong lòng của hắn nhớ tới khoảng thời gian trước Cơ Sơ Nguyệt đến, phía sau lưng nàng chính là ẩn thế Cơ gia, ở Thượng giới cũng thuộc về dạng “quái vật khổng lồ” chân chính.

Cũng không biết nàng có biết mấy thiên kiêu trẻ tuổi ở trước mặt hay không?

"Làm việc cho tốt, chủ nhân nhà ta cũng sẽ không bạc đãi các ngươi."

Nghe vậy, Dạ Xoa có bộ dáng sinh linh cười lạnh một tiếng, thần quang trong tay lóe lên, một mảng lớn linh nguyên hiếm thấy xuất hiện, giống như hổ phách, cósương mù mịt mờ lưu chuyển.

Trông thấy những linh nguyên hiếm thấy trong nháy mắt, con mắt của đám người Thần Khư Tử đều trợn to lên, sau đó tranh thủ thời gian sắp xếp mọi việc, sắp xếp cung điện lầu các tốt nhất trong sơn môn cho bọn hắn.

"Xem ra, trước khi chúng ta tới đây, cũng đã có người tới Thần Khư Môn trước."

Sau đó, phất tay cho lui đám người ra ngoài.

Con ngươi của Nguyệt Minh Không híp lại nói, có hơi hẹp dài, nhưng thiếu một phần lạnh lùng, nhiều hơn một phần mềm mại đáng yêu.

Dù sao sau khi nghe được mục đích của bọn hắn, đám người Thần Khư Tử cũng không phải rất kinh ngạc, nghĩ đến lúc trước đã có người tới đây, đồng thời cũng muốn tìm kiếm đồ vật.

"Không sao cả, bất kể là ai tới nơi này trước, chỉ cần đoạt lấy đồ của ta, cũng không thể sống sót rời khỏi nơi này." Cố Trường Ca cười, giọng nói vẫn hời hợt như cũ.

"Chưởng Thiên Tháp vẫn còn chưa thấy, hiện tại đã nhận là của ngươi?" Nguyệt Minh Không liếc mắt nhìn hắn, âm thanh đồng thời khẽ hừ lạnh một tiếng.

"Thứ ta muốn, đương nhiên chính là của ta."

Cố Trường Ca mỉm cười nói, sau đó trong lòng của hắn khẽ nhúc nhích, triệu tập lão giả mặc hắc y sắp xếp bên cạnh Giang Thần đến.

"Bái kiến chủ nhân." Hắc y lão giả rất nhanh đã hiện thân từ trong hư không, cung kính nói.

"Canh chừng cho kĩ hành tung của tên kia, nếu có điều gì lạ thường, bất cứ lúc nào cũng đều phải bẩm báo cho ta." Cố Trường Ca thản nhiên nói.

"Vâng, thưa chủ nhân."

Lão giả mặc áo bào đen tới rất nhanh, biến mất cũng nhanh, dù sao cũng là cảnh giới Đại Thánh, ở nơi như Thần Khư Môn này, căn bản không cần lưu ý đến điều gì, trong nháy mắt đã vượt qua hư không, chỉ một suy nghĩ đã thuấn di vạn dặm.

Hết chương 937.
Bạn cần đăng nhập để bình luận