Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3520. Bẫy chồng bẫy



Chương 3520. Bẫy chồng bẫy




“Nếu là Thủy Tổ Hư, tâm tư ông ta kín đáo, bày mưu rồi mới hành động, có khi nào sẽ dùng thủ đoạn nhìn như kín không kẽ hở nhưng thật ra lại sơ hở trăm chỗ để đối phó ta, hay đây chỉ là biểu tượng dùng để mê hoặc ta…”
Lông mày Cố Trường Ca bỗng nhiên cau lại. Trong đôi mắt thâm thúy đột nhiên có hàng tỷ cảnh tượng thay đổi. Quá khứ, tương lai, hiện tại, đủ loại mốc thời gian, ba ngàn đại đạo, ức vạn huyền pháp, chư thế diệu đế giờ phút này đều lóe lên trong mắt của hắn một cái rồi biến mất.
Hắn cảm giác giống như mình đã bỏ sót cái gì đó. Trong khoảng thời gian này, mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, khiến cho hắn có chút chủ quan.
Nếu không phải vừa rồi hắn đột nhiên thôi diễn một chút, chỉ sợ lần này hắn thật sự bởi vì khinh thị mà ăn thiệt.
“Sau khi khôi phục những ký ức đó, ta cũng đã mất đi thói quen trước mưu sau làm trước kia, bắt đầu trở nên ngạo mạn tự đại, khinh thường hết thảy sinh linh chư thế. Đây không phải là một hành vi tốt.”
Cố Trường Ca than nhẹ một tiếng.
Bất luận Đại Thiên Chi Chủ hay là Ma Chủ, hay là hắn bây giờ chỉ là mỗi thân phận mang đến ký ức trải nghiệm không giống nhau mà thôi, cộng thêm sau khi khôi phục ký ức bị phong ấn, rất dễ dàng thay đổi phong cách và cách suy nghĩ theo thói quen ban đầu của hắn.
Nếu không nhờ Thanh Sơn thôn và khoảng thời gian hóa phàm ở chung với Tô Thanh Ca, chỉ sợ hắn đã sớm bị “thiên” tính chiếm cứ rồi.
Nếu Thủy Tổ Hư muốn đối phó hắn, tất nhiên cũng sẽ thiết lập ván cục, đồng thời nghĩ cách chế ước cựu đảng Đại Thiên.
Sau khi hắn sáng lập tổ chức Đại Thiên, Thủy Tổ Hư cũng được xem là “lão nhân” đi theo bên cạnh hắn rất lâu, hiểu rất rõ phong cách làm việc và tính cách của hắn.
Thủy Tổ Hư cho rằng hắn sẽ phạm vào tội ngạo mạn, khinh thường rất nhiều chuyện dính dáng phía sau Hắc Liên giáo, càng không có khả năng ở ngoài sáng biết được sau khi thiết lập ván cục đối phó hắn còn tự thân ra tay giải quyết.
Cho nên, thật ra đây không phải là ván cục đối phó hắn mà là đối phó cựu đảng Đại Thiên, cũng chính là một cái bẫy cho Vô Nguyệt đang chấp chưởng Thiên Chúng bây giờ.
Kể từ lúc rời khỏi viện lạc tiềm cư của Cố Trường Ca, biểu hiện của Yêu Yêu có chút mất mát.
Nàng còn đang suy nghĩ có phải mình đã chọc Cố Trường Ca tức giận hay không, hay là ngày đó nàng tùy tiện sử dụng ngọc phù bảo mệnh khiến Cố Trường Ca thất vọng?
Mãi cho đến khi nàng trở lại Thiên điện nơi đoàn người Khương Vị Ương đang ở, nàng vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.
“Yêu Yêu cô nương, ngươi sao vậy? Cơ thể không khỏe chỗ nào sao?”
Nghe giọng nói hỏi thăm có chút hoảng hốt của Khương Vị Ương, Yêu Yêu mới giật tình tỉnh lại.
“A, không có việc gì, chỉ là ta đang suy nghĩ một số chuyện, cho nên ta mới thất thần như vậy.”
Yêu Yêu nặn ra một nụ cười xán lạn, lắc đầu đáp.
Khương Vị Ương cũng không hỏi nhiều, chỉ nhẹ gật đầu, sau đó có chút chờ mong và khẩn trương hỏi: “Yêu Yêu cô nương, ngươi có nói chuyện của ta cho minh chủ không? Minh chủ trả lời như thế nào?”
Nghe xong, Yêu Yêu đầu tiên là sững người, sau đó mới phản ứng kịp, gương mặt có chút xấu hổ và áy náy, vội vàng giải thích.
“Khi ta đi gặp sư tôn, hắn đang bận, không rảnh quan tâm chuyện khác. Ta cũng chỉ gặp hắn được có một lát là bị yêu cầu đi nghỉ ngơi, cũng không kịp nói chuyện của ngươi với sư tôn. Thật ngại quá.”
Ngày hôm đó, khi Yêu Yêu gặp Khương Vị Ương, Khương Vị Ương đã nhờ nàng giúp đỡ cầu kiến minh chủ Cố Trường Ca.
Lúc đó, Yêu Yêu cũng đã đồng ý sẽ giúp nàng nói chuyện trước mặt Cố Trường Ca. Còn Cố Trường Ca có gặp Khương Vị Ương hay không không phải là chuyện mà nàng có khả năng quyết định.
Khương Vị Ương đã vô cùng cảm kích.
Đây cũng chính là nguyên nhân nàng theo Yêu Yêu đến Phạt Thiên Minh.
Nhưng, Yêu Yêu lại quên mất chuyện này. Khi gặp Cố Trường Ca, nàng cũng chỉ nhắc đến chuyện của Hắc Liên giáo. Chuyện liên quan đến Khương Vị Ương, nàng một chữ cũng chưa nói. Cũng không phải nàng cố tình làm thế mà là nàng thật sự quên.
Nhất là sau khi Cố Trường Ca hạ lệnh trục khách lại càng làm cho nàng lo lắng, suy nghĩ hỗn loạn, nào còn nhớ đến chuyện Khương Vị Ương nhờ nàng.
“Không sao.”
“Minh chủ một ngày trăm công ngàn việc, còn phải quản lý Phạt Thiên Minh lớn như vậy, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản. Bận rộn cũng là chuyện bình thường.”
Khương Vị Ương cũng sửng sốt một chút, gương mặt háo hứng nhạt xuống nhưng nàng rất nhanh khôi phục lại, mỉm cười một tiếng, nụ cười xinh đẹp động lòng người, tỏ vẻ đã hiểu.
“Sáng mai đi, ta sẽ đến bái kiến sư tôn. Đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi hỏi việc này.”
Yêu Yêu gật đầu, thở phào một hơi.
Chúc Phó Dật nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi thở dài một tiếng, trong lòng có cảm giác bực bội và phiền muộn không nói ra được.
Hắn ta vẫn luôn đi theo sau lưng Khương Vị Ương, nhìn tất cả biểu hiện của nàng, từ chờ mong ban đầu đến khẩn trương, lo sợ bất an, nắm chặt mép váy.
Cho dù mắt không thể thấy nhưng cũng muốn kiễng chân nhìn, không kịp chờ đợi.
Sau đó là đến thất vọng, bất đắc dĩ rồi thoải mái.
Đây không giống như thời điểm hắn ta mời Khương Vị Ương đi dạo với mình sao? Ban đầu mời thì khẩn trương, chờ mong. Sau khi bị từ chối thì buồn vô cớ, thất vọng, rồi lại tự an ủi mình. Suy nghĩ thông suốt thì hết thảy liền tiêu tan.
Quá trình thật này thật chẳng có gì sai. Điểm khác biệt bây giờ chính là thần nữ thanh lãnh cao ngạo như trăng trên trời, mong muốn mà không thể thành thì cũng bị ép thành bùn, không còn siêu nhiên nữa. Hết chương 3520.



Bạn cần đăng nhập để bình luận