Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1196: Cà khịa

Chương 1196: Cà khịa

“Không biết Trường Ca thiếu chủ tới đây là có chuyện gì?”

Hiện tại, có một nam tử trung niên có chút nho nhã khẽ hỏi, tay hắn cầm quạt lông, khí độ bất phàm, rất có khí chất phong nhã của bậc văn sĩ, chính là một vị giáo chủ của đại giáo.

Khi nói chuyện, rất nhiều người đều đang đánh giá A Đại đang đứng cung kính ở sau lưng Cố Trường Ca, vô cùng kiêng kị.

Bởi vì tu vi hắn ta sâu không lường được, cảm giác rằng so với bọn hắn chỉ có mạnh hơn chứ không yếu.

Một cường giả như vậy ở bên người Cố Trường Ca cũng chỉ là thị vệ, như vậy khiến bọn hắn vô cùng kinh ngạc.

“Tại hạ tới đây, tất nhiên cũng giống như chư vị, muốn tiêu diệt Hồng Y nữ ma, muốn được góp một phần công sức nhỏ bé.”

“Lúc ấy, bên trong Táng Ma Uyên, nếu tại hạ ngăn cản kịp thời thì đã không để cho truyền nhân của Phật Sơn ủ thành đại họa như thế.”

“Vừa nghĩ tới việc đấy, trong lòng tại hạ lại thấy hổ thẹn.”

Tuy Cố Trường Ca mỉm cười, nhưng trong ngữ khí lại chứa mấy phần tiếc nuối, giải thích với bọn họ.

Rất nhiều giáo chủ đại giáo và lão quái vật đều là nhân tinh, sống vô số năm.

Đối với lời đó của hắn cũng không phải là hoàn toàn tin tưởng, họ đều đang suy đoán xem có phải hắn còn mục đích khác hay không.

Ngược lại thì đám nam nữ trẻ tuổi trong lòng đều nổi lên sự tôn kính, cảm thấy Cố Trường Ca đúng là một người dám làm dám chịu, người người bội phục.

Dù chuyện nữ ma đầu xuất thế không liên quan gì đến hắn, hắn vẫn muốn tới đây, cống hiến sức lực cho chuyện kia.

Mặt khác, ở trong cung điện, một đám cổ tăng của Phật Sơn nghe thế, cũng đàm luận tới lui.

Tuy nhiên khi gặp Cố Trường Ca, đồng thời khi nghe được lời đó của hắn, sắc mặt cả đám cũng có chút mất tự nhiên.

Có người trong lòng phẫn uất, cực kỳ tức giận.

Người khác không biết, bọn họ còn không rõ hay sao?

Liên quan đến sự tình Hồng Y nữ ma xuất thế, Phật Sơn không có cách nào giải thích, chỉ có thể thay Cố Trường Ca gánh tội mà thôi.

Kẻ cầm đầu thực chất chính là hắn.

Thế mà hắn bây giờ còn ra vẻ người tốt, thật sự càng khiến bọn họ thêm tức trong lòng, chưa bao giờ thấy một người vô sỉ đến mức như vậy.

“A, chư vị cao tăng đến thật đúng lúc, tại hạ ngược lại là có một chút hiếu kì, Kim Thiền Phật Tử phạm phải sai lầm, Phật Sơn giải quyết như thế nào?”

Hắn thấy đám người Phật Sơn đi tới, nhìn theo sau đó mỉm cười hỏi, tựa như có chút lo lắng.

Còn trên mặt của các giáo chủ đại giáo khẽ biến.

Bọn họ cũng không nghĩ tới Cố Trường Ca vừa đến đã hỏi chuyện kia, vạch ra vết sẹo đó trước mặt mọi người, không những thế còn xát thêm muối vào vết thương.

Nếu là những người còn lại, có lẽ sẽ kiêng nể Phật Sơn một hai phần, không tiện nói.

Nhưng hắn không sợ chết, về phương diện đó cũng chẳng kiêng kị, thể hiện rất tùy ý, hệt như đang hỏi về một chuyện nhỏ không quan trọng vậy.

Đám cao tăng Phật Sơn cũng không duy trì nổi vẻ ôn hòa trên mặt nữa, tất cả đều ẩn hiện sự tức giận.

Dù tâm tính có tốt đến đâu đi chăng nữa, đối mặt với sự khiêu khích như vậy của Cố Trường Ca, bọn họ cũng khó có thể tiếp tục giữ bình tĩnh.

Hắn thực sự khinh người quá đáng, biết rõ chân tướng việc này nhưng trước mặt mọi người vẫn làm nhục bọn họ như vậy.

Lúc ấy, Cố Trường Ca vì lấy đi chí bảo của Phật Sơn, không tiếc thả Hồng Y nữ ma ra, dù bây giờ hắn tới, có thể là nói để đèn bù sai lầm lúc đó.

Nhưng hắn vẫn muốn làm nhục bọn họ như vậy.

Bọn họ thậm chí còn nhìn thấy cả ý trêu tức ẩn trên nụ cười của tên đó.

“Việc ấy cũng không nhọc đến Trường Ca thiếu chủ phải lo lắng.”

“Kim Thiền Phật Tử đã bị trừng phạt.”

Lão cao tăng lắc đầu nói.

Nghe vậy Cố Trường Ca có chút tiếc nuối nói, “Thật sao? Vậy tại hạ ngược lại cảm thấy tiếc hận thay cho những sinh linh vốn vô tội mà chết thảm dưới tay nữ ma đầu kia.”

Nghe nói như thế, không chỉ có trong lòng các tăng nhân Phật Sơn lạnh xuống, ngay cảc đại giáo chủ và lão quái vật tim cũng đập thình thịch.

Bọn họ cảm giác, giữa Cố Trường Ca và Kim Thiền Phật Tử chắc có mâu thuẫn gì.

Nếu không phải vậy thì hắn cũng không nói ra mấy lời kia trước mặt đám người Phật Sơn.

Hiển nhiên không cho đối phương một chút mặt mũi nào, ngược lại còn kéo thêm cừu hận.

“Trường Ca thiếu chủ, lời ấy sai rồi, Hồng Y nữ ma chậm nhất thì trong vòng nửa năm cũng sẽ xuất thế, xét về thời gian, thì cũng không kém là bao. Hơn nữa nếu nói là Kim Phiền Phật Tử gây nên, thì theo lão phu thấy không chừng có hiểu lầm gì đó.”

“Phật Sơn sẽ không vì Hồng Y nữ ma xuất thế mà bỏ mặc mọi chuyện. Ngươi còn trẻ, có rất nhiều chuyện đừng nhìn quá phiến diện, lí giải không được cái khổ của Phật Sơn.

Lúc này, lão tổ của Kim Sí Đại Bằng thấy tình thế không đúng, không khỏi nhướng mày, đi ra khuyên giải.

Hắn thấy, Cố Trường Ca là người trẻ tuổi, nói lời ấy quả có chút hành động theo cảm tính.

Hắn thân cận với Phật Sơn, nhưng cũng kiêng kị thế lực phía sau Cố Trường Ca.

Cho nên những lời kia mặc dù nghe thì rất khách khí, nhưng bóng gió thì vẫn là đang dạy dỗ, người chỉ là một người trẻ tuổi, biết cái gì mà nói nhiều?

Ở đây tất cả mọi người đều hiểu, lập tức hứng thú nhìn về phía lão tổ của tộc Kim Sí Đại Bằng.

“Thật sao? Vậy là do tại hạ không hiểu dụng tâm đau khổ của Phật Sơn sao?

“Không biết tiền bối xưng hô thế nào?”

Hắn nghe xong thần sắc không hề có chút biến hóa nào, ngược lại liếc mắt đánh gía vị lão tổ của Kim Sí Đại Bằng, thuận miệng hỏi.

“Tại hạ gọi là Kim Vân Thiên.”

Lão tổ Kim Sí Đại Bằng mặc dù không hiểu tại sao bây giờ Cố Trường Ca lại muốn hỏi tên mình, nhưng vẫn đáp lại.

“A, tiền bối ngược lại giải thích dụng tâm lương khổ của Phật Sơn một chút cho tại hạ, tại hạ xin rửa tai lắng nghe.”

Hắn tùy ý cười, ngữ khí tựa hồ có chút nghiêm túc.

Hết chương 1196.
Bạn cần đăng nhập để bình luận