Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2145: Du hành thời gian

Chương 2145: Du hành thời gian

Trong dòng sông thời gian, sóng biếc dập dờn, mặt nước tĩnh lặng, có vẻ vô cùng rộng rãi. Dòng sông đang lẳng lặng mà chảy xuôi, giống như một tấm lưới lớn trải khắp mỗi ngóc ngách của chư thiên.

Nơi này mãi mãi vĩnh hằng, có sương mù hỗn độn mênh mông, cũng có một vầng trăng sáng treo cao ở bên ngoài sông.

Mỗi một sóng triều ở đây đều đại diện cho một kỷ nguyên, sóng lên sóng xuống, kỷ nguyên thay đổi, mục nát cùng hồi sinh, phá diệt cùng luân hồi.

Cố Trường Ca cất bước ở bên trong dòng sông, toàn thân đều được sương mù bao phủ, không ai có thể thấy rõ hình dáng của hắn.

Quá khứ, tương lai và cả hiện tại của hắn đều bị sương mù mênh mông che lấp, bên trong dòng sông thời gian thì càng không thể vì vậy mà nhiễm phải nhân quả.

Đây thuộc về lực lượng chí cao, không giới hạn và khó có thể diễn tả bằng lời.

Từ phía bên này của dòng sông thời gian nhìn về những nơi đã đi qua thì có thể thấy được một mảnh hắc ám thâm thúy tĩnh mịch, nơi đó có đứt gãy đáng sợ, thiên địa hỗn loạn tưng bừng, chân lôi oanh tạc, trật tự vỡ vụn, đại đạo giống như đao lớn nghiền ép hạ xuống.

Các loại khí tức kinh khủng đan xen, động một cái liền có thể làm cho người ta hồn bay phách tán, hình thần câu diệt.

Đi qua mảnh hắc ám đứt gãy này chính là một đầu khác của Cấm Kỵ kỷ nguyên, Thời Không Bia biểu hiện tọa độ không gian hẳn là ở trong đó.

Hỗn độn mênh mông đan xen trong mảnh vũ trụ này, đây là thời không sớm đã táng diệt từ thuở vạn cổ. Ngay cả tồn tại vượt qua Tiên Vương thì cũng không thể tìm được bất cứ đầu mối không gian nào ở đây.

Bởi vì hết thảy dấu vết và khí tức đều đã bị thiên địa xóa đi.

Giống như một giọt nước dung nhập vào biển rộng, mênh mông đều là nước biển. Tuy rằng không đến nỗi bị nhấn chìm đến chết thế nhưng muốn ở chỗ này tìm được phương hướng thì căn bản là chuyện không thể hoàn thành.

Ào ào ào!

Sóng lớn ngập trời đánh về phía hắc ám sâu thẳm, nơi chiếc thanh đồng cổ thuyền rỉ sét loang lổ đang phiêu dạt ở bên trên dòng sông mênh mông bóng tối.

Nói đúng ra nơi này đã không phải chỉ đơn giản là dòng sông thời gian mà còn là một mảnh biển lớn màu đen vô biên vô hạn, không có bất kỳ ánh sáng gì, tất cả đều bị sương mù mênh mông bao phủ.

Hai người Thiền Hồng Y và Đào Yêu đang đứng trên thanh đồng cổ thuyền cực lực chống đỡ khí tức hỗn loạn ở nơi đây, hiện tại đã cảm thấy vô cùng uể oải.

Từ tâm thần đến pháp lực đều có cảm giác mệt mỏi.

Băng qua dòng sông thời gian trở về quá khứ vốn là việc nghịch thiên, thời gian trôi qua vốn cũng không hoàn toàn giống nhau. Mặc dù hai người có Tạo Hóa Tiên Chu bảo vệ nhưng cũng có cảm giác giống như đã bôn ba mấy chục ngàn năm ở bên trong phiến biển lớn mênh mông vô tận này.

Thậm chí các nàng cũng sắp không nhận biết được là đã trôi qua bao lâu, không biết năm tháng hiện tại là bao nhiêu.

Mỗi ngày đều là vòng đi vòng lại tìm kiếm ở trên sông, các nàng chưa bao giờ dừng lại.

"Có lẽ là chúng ta thật sự tìm không được phương hướng, bị chôn vùi trong năm tháng hắc ám này rồi."

Đào Yêu khẽ cười nói, tâm tình cũng không phải quá nặng nề, trên gương mặt hại nước hại dân hiện lên đầy vẻ yêu diễm.

Nàng cảm giác cơ thể mình phảng phất như già yếu đi mấy chục ngàn năm, cả người có dáng vẻ già nua trầm lắng bị một tầng quang huy che đậy nhưng không phải quang hoa động lòng người mà là mang theo vẻ đáng sợ. Để một người bị loại tìm kiếm cùng lạc lối mỏi mệt này dằn vặt, cho dù tâm cảnh mạnh mẽ hơn nữa thì cũng sẽ bị mài đến bằng phẳng.

"Táng diệt thì lại làm sao?"

"Đã đi tới bước này ta sẽ không từ bỏ."

"Cho dù đến cuối cùng bản thân bị vùi lấp ở chỗ này, vạn kiếp bất phục, hình thần câu diệt, ta cũng phải tìm được tọa độ nơi đó."

Thiền Hồng Y khinh thị khẽ nói, nàng cũng đang gắng gượng chống cự.

Thế nhưng giống như hạt thóc rơi vào bên trong biển cả, loại sức mạnh chống cự này quá nhỏ bé. Ở xung quanh có rất nhiều cổ vũ trụ đổ nát cùng mảnh vỡ kỷ nguyên chuyển động.

Mênh mông vô cùng vô tận, thậm chí cũng không biết là đang ở thời đại nào.

Bỗng nhiên.

Xẹt xẹt!

Một đạo lôi điện kinh thế đánh xuống đi kèm với nó là ánh sáng cực kỳ gai mắt.

Khu vực bị sương mù hắc ám bao phủ ở phía xa xa đều bị nhiễu loạn, nơi có ánh sáng hắc ám xuyên qua như thể bị xé rách.

Bỗng nhiên nơi này trở nên hỗn loạn, vốn là mặt biển sóng lớn ngập trời lại càng có những đợt sóng lớn hơn xuất hiện, sóng vỗ mạnh lên cao đủ để bao trùm và nhấn chìm tất cả.

Tại cảnh tượng kinh khủng trước mắt, bất kỳ sinh linh nào cũng nhỏ bé giống như kiến hôi.

Tạo Hóa Tiên Chu không ngừng run lên tựa như không thể gánh chịu khí tức hỗn loạn đột nhiên xuất hiện này, dường như sắp bị sóng lớn đánh chìm.

"Vì sao dòng sông thời gian lại phát sinh biến động? Chẳng lẽ chuyện chúng ta vượt qua biển này đã bị tồn tại ở một đầu khác chú ý tới, hiện tại hắn ra tay, phải chăng..."

"Nỗ lực nhiễu loạn khí cơ ở nơi đây? Khiến chúng ta vĩnh viễn bị chôn vùi tại đây?"

Đào Yêu nhíu mày, ống tay áo trắng như tuyết vung một cái, nỗ lực ổn định khí tức ở nơi này.

Nhưng nàng vừa ra tay xong, quả thực giống như sự yên bình cuối cùng đã bị phá vỡ. Nơi này như sôi trào lên, các loại mảnh vỡ bay lượn, sóng biển ập tới hoàn toàn đánh lật thanh đồng cổ thuyền.

Từng tảng lớn vũ trụ bị thiểm điện khủng bố màu đen đánh cho xuyên thủng, dòng sông thời gian phun trào, thời gian chi lực bay tán loạn. Nơi này giống như trở thành tờ giấy, dễ dàng bị xé rách.

Ngay cả Đào Yêu cũng không cách nào đứng vững, y phục nhanh chóng bị cháy đen. Từng đạo chân lôi khủng bố rậm rạp đánh xuống, khóe miệng nàng ho ra máu.

Hết chương 2145.
Bạn cần đăng nhập để bình luận