Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1211: Đừng bỏ ta lại

Chương 1211: Đừng bỏ ta lại

"Đó là gì vậy?"

Sở Hạo tê cả da đầu, khó có thể bảo trì vẻ mặt vừa rồi, ánh mắt nhìn chằm chằm khu vực phía xa.

Đó là lang yên màu đỏ, hình như từ mặt biển xa cuốn tới, thanh thế kinh người, hội tụ trong thiên địa, giống như có thể xông ra khỏi vực ngoại.

Sở Hạo vận chuyển thiên nhãn Thần Thông mới có thể miễn cưỡng thấy rõ vật đó.

Đó là một cái bình nhỏ màu đen, rất mơ hồ, nhìn không rõ ràng, từng sợi ô quang rủ xuống giống như một vòng mặt trời màu đen nhánh, tia sáng gần đó đều bị nó thôn phệ hấp thu.

Những lang yên đó tán ra xung quanh thu thập sinh linh Bản Nguyên tồn tại vô số năm ở Giới Bi Hải, mặc dù thưa thớt, nhưng lại tản mát khắp các nơi.

"Đây rốt cuộc là người phương nào, không ngờ lại thu thập sinh linh Bản Nguyên nơi đây?"

Lông mày Sở Hạo nhíu chặt, một luồng khí lạnh chạy trong xương cột sống, cảm giác. . . bình nhỏ màu đen vô cùng tà môn, lang yên màu đỏ cuồn cuộn bị thôn phệ mà đi.

Hắn không dám nhìn nhiều.

Mà lúc này, hắn chú ý tới ở phía dưới bình nhỏ màu đen.

Một thân ảnh màu đen sừng sững, tay cầm trường mâu, vô cùng sừng sững giống như đang chờ đợi bình nhỏ màu đen trên bầu trời.

Nhưng Sở Hạo cảm giác được thân ảnh màu đen đó rất khủng bố, hắn không dám nhìn nhiều, nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Ở nơi như Giới Bi Hải này, dạng tồn tại kinh khủng gì cũng có, không thể tưởng tượng nổi.

"Việc quan trọng bây giờ là phải nhanh chóng tìm được Thái Thượng Đồ."

Trong lòng Sở Hạo âm thầm nghĩ tới Thái Thượng Động Thiên có quan hệ với món đồ này.

Nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó nên mới lưu lạc đến giới kia.

Khoảng cách bờ Giới Bi Hải không xa có một vết nứt không gian bí ẩn.

Chỗ dưỡng hồn, trong cung điện thanh đồng.

Xích mang lấp lóe xen lẫn từng đạo hào quang lượn lờ, hóa thành sinh mệnh bản nguyên mênh mông cuồn cuộn, cuối cùng hội tụ đến trong cái hồ ở đó.

Thần tuyền cuồn cuộn, tiên vụ mờ mịt, có loại khí tức thánh khiết như tiên cảnh.

"Sư… sư phụ…"

"Ngươi… ngươi đã cởi y phục ra chưa?"

Bỗng nhiên, trong ao, một cái đầu nhô ra, từng sợi tóc đen dính vào nhau.

Da thịt trắng nõn tinh tế, trên khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay càng lộ ra ngũ quan tinh xảo, không tìm ra chút tì vết nào.

Bây giờ, đôi mắt đen như ngọc thạch rung động lòng người kia lại có chút yếu đuối mà mơ hồ nhìn qua bóng lưng ở cửa đại điện, cảm thấy hắn muốn rời khỏi phạm vi tầm mắt của mình.

Cho nên nhịn không được mới đi ra khỏi hồ, muốn đuổi theo.

"Ta ở ngoài điện, ngươi ở trong này đi."

Cố Trường Ca vẫn không quay đầu, chỉ khẽ lắc đầu nói.

"Nhưng sư phụ không được rời bỏ ta."

Đầu của Thiền Hồng Y lại từ từ lùi về trong hồ, chỉ lộ ra một đôi mắt, giống như sợ hắn thừa dịp nàng không chú ý rời khỏi đây.

Ánh mắt của nàng vẫn như cũ không có bao nhiêu biến hóa so với trước đó, mặc kệ nàng nhìn cái gì đều rất mờ mịt mơ hồ.

Chỉ là cảm giác trong hồ rất thoải mái, không cảm thấy đau đớn như trước đó, thương thế giống như cũng đang nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp.

Chính yếu nhất là có thể cảm nhận được khí tức của sư phụ.

Cung điện Thanh Đồng rộng lớn mà cổ kính, tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt, không biết được đúc nên từ kỉ nguyên nào, bên trên khắc rất nhiều hoa văn cổ xưa.

Giờ khắc này những mệnh bản nguyên cường đại đang tụ hội về từ bốn phương tám hướng, biến hóa ra từng tấm phù hào to lớn, rơi xuống giữa hồ.

Tiên vụ giống như ngân hà rơi xuống, vô cùng chói lọi.

Thiền Hồng Y ngâm mình trong hồ, tóc đen xõa ra, dính lên gương mặt nhỏ nhắn, trên người còn khoác thiền y, áp chế lệ khí đáng sợ.

Đôi mắt đen như bảo thạch, cứ nhìn chăm chăm về hướng cửa điện.

Sau khi thấy Cố Trường Ca dừng lại ở đó, nàng mới thấy yên lòng.

Rồi lộ ra một nụ cười vui vẻ mà thỏa mãn.

Dường như đối với nàng mà nói, chỉ cần có thể nhìn thấy Cố Trường Ca thì chính là chuyện thỏa mãn nhất trên đời này.

Nàng lẩm bẩm một lúc, phải tu luyện thật tốt. Người đừng... đừng bỏ ta lại...

"Sư... phụ, sau này Hồng Y nhất định sẽ cố gắng tu luyện thật tốt.”

Trừ mắt ra thì tất cả đều ngầm trong thần tuyền, lúc nói chuyện sẽ nổi lên bọt khí ọc ọc náo động.

Từng luồng mệnh bản nguyên cường đại hóa thành từng chùm sáng rực rỡ dường như cũng làm cho không gian nhiễm lên cảm giác mơ màng, không ngừng tụ hội trên người Thiền Hồng Y.

Những vết thương đáng sợ kia đều đang dần chuyển biến tốt đẹp.

Đặc biệt là tròng mắt mơ hồ dần trở nên linh động.

Giống như theo thân thể dần lành lặn lại, thương tích của thần hồn cũng đang dần khôi phục. Cố Trường Ca đứng trước cửa đại điện Thanh Đồng, huyền y phất phơ, khép hờ đôi mắt, cảm nhận được quy tắc của nơi đây.

Sau khi mang Thiền Hồng Y rời khỏi Thần Thành, Cố Trường Ca cố ý tránh đi ánh mắt của tất cả mọi người, sau đó đưa nàng đến nơi dưỡng hồn sớm đã chuẩn bị tốt.

Ở đây có rất nhiều thiên địa bản nguyên phiêu tán và vẫn lạc. Đã từng là Giới Bi Hải trải qua vô số lần đại chiến, hằng hà sa số linh hồn cường đại ngã xuống nơi đây, bao năm trôi qua, sinh mệnh bản nguyên mạnh mẽ dần hội tụ lại càng không thể đếm xuể.

Sau khi giết chết chiến tiên Lý Tu, để đề phòng rủi ro, hắn còn khắc xuống nơi này rất nhiều cấm chế trận.

Một mặt là lo rằng có người sẽ chú ý tới, phá hủy nơi dưỡng hồn này.

Mặt khác thì trận văn nơi này chịu khống chế của hắn.

Đến lúc đó, nếu lệ khí của Thiền Hồng Y lại dâng lên, hắn có thể thông qua trận văn này mà phong ấn nó vào trong vũ trụ. Nhưng đây cũng chỉ là suy tính xa hơn thôi, không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn cũng sẽ không đi đến bước này.

Hết chương 1211.
Bạn cần đăng nhập để bình luận